Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1547

“Được được, để ông kết bạn.” Quản gia Trọng nghe thấy bạn nhỏ nói chuyện với mình, muốn kết bạn Fb với ông ta, ông ta cảm thấy được yêu mà sợ, trong giọng nói mang theo mấy phần kích động.

Rốt cuộc bạn nhỏ cũng đã tin tưởng ông ta, rốt cuộc cũng đã không xem ông ta là người xấu, lại còn chủ động kết bạn với ông ta.

“Cháu kết bạn với ông, sau khi ông trở về thì ông tạo tài khoản giúp cho chú ấy, sau đó lại đề xuất kết bạn cháu cho chú ấy, sau đó cháu với chú ấy chính là bạn của nhau.” Lời nói kế tiếp của Đường Vũ Kỳ đã đả kích quản gia Trọng.

Quản gia Trọng vẫn còn chưa kịp phản ứng thì bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại bỗ sung thêm một câu: “Chờ sau khi cháu kết bạn với chú ấy xong cháu sẽ hủy kết bạn với ông.”

Ý tứ của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất rõ ràng, rất ngay thẳng.

Quản gia Trọng sửng sốt, thật sự không dám tin tưởng, không đồng ý chấp nhận, tại sao bạn nhỏ lại có thể như vậy chứ?

Lúc này, quản gia Trọng mới ý thức một cách rõ ràng ông ta cũng chỉ là một cái ván cầu mà thôi, hơn nữa là cái loại lợi dụng xong thì bị ném bỏ.

“Được rồi.” Cho dù quản gia Trọng có không tình nguyện, không chịu chấp nhận thì lúc này cũng chỉ có thể đồng ý, đây đều là vì thành chủ nhà ông ta, chỉ cần thành chủ hài lòng là được rồi, ông ta có như thế nào cũng không đáng kể.

Trương Minh Hoàng nhìn thấy mọi chuyện mà không thể không cười, cô bé này thật sự rất đáng yêu, thật sự làm cho người ta yêu thích.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhanh chóng kết bạn với quản gia Trọng, sau đó lại phất phát tay với Trương Minh Hoàng: “Tạm biệt chú.”

“Tạm biệt.” Trương Minh Hoàng cười khẽ, bình thường một câu chào hỏi vô nghĩa như thế Trương Minh Hoàng sẽ không làm, đương nhiên trước kia cũng không có người nào nói tạm biệt với ông ta, ngay cả Mặc Thành cũng sẽ không làm như vậy.

Cô bé này chính là người đầu tiên nói tạm biệt với ông ta.

Giờ phút này, Phạm My ở bên kia không nhìn thấy Đường Vũ Kỳ thì lại sốt ruột hơn nữa, tiếng gọi của Phạm My cũng đã làm kinh động đến những người khác trong đại sảnh, những người khác cũng đã đi ra, đều bắt đầu tìm Đường Vũ Kỳ.

“Chú ơi, để cháu dẫn bọn họ ra ngoài, chú đi cẩn thận nha, đừng để bị bọn họ phát hiện.” Đường Vũ Kỳ hạ thấp giọng, nhanh chóng nói một câu với Trương Minh Hoàng rồi sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

“Đứa nhỏ này, thật ra đứa nhỏ này biết chúng ta không phải là khách của bữa tiệc tối ngày hôm nay, cô bé biết chúng ta muốn lặng lẽ rời khỏi đây.” Quản gia Trọng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Đường Vũ Kỳ, cho nên tâm trạng có chút phức tạp, thật ra thì đứa nhỏ này hiểu hết mọi chuyện, biết tất cả mọi chuyện.

Đương nhiên vừa nhìn tình huống của bọn họ thì đã biết không phải là khách bình thường, cho nên quản gia Trọng cảm thấy bị đứa nhỏ đề phòng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà tại sao đứa bé này chỉ đề phòng ông ta mà không đề phòng thành chủ nhà ông ta, thậm chí đứa bé này còn dẫn người ra ngoài để thành chủ lặng lẽ rời khỏi.

Sự phân biệt đối xử này quá rõ ràng rồi.

Quản gia Trọng cũng chỉ lẫm bẩm lời này, thật ra thì ông ta cũng không hỏi thành chủ, bởi vì quản gia Trọng biết thành chủ tuyệt đối sẽ không trả lời câu hỏi như vậy.

Nhưng mà lại để quản gia Trọng không ngờ tới đó chính là giọng nói của ông ta vừa mới dứt thì thành chủ nhà ông ta liền trả lời: “Đúng vậy, cô bé biết, cô bé đều biết hết, đứa nhỏ này rất thông minh.”

Quản gia Trọng kinh sợ, có chút ngơ ngác, nhưng mà trải qua chuyện hồi lúc nãy, quản gia Trọng cũng đã quen thuộc rồi: “Đúng vậy, đứa nhỏ này rất thông minh, rất nhạy bén, phản ứng cũng nhanh, không biết là con cái nhà ai mà lại dạy bảo tốt như thế.”

“Ông ơi, bà ơi, bà cố ơi, cháu đang ở đây này.” Quản gia Trọng vừa mới nói xong thì liền nghe thầy âm thanh của Đường Vũ Kỳ truyền tới.

Quản gia Trọng rất muốn biết rốt cuộc đứa bé này là con cái nhà ai, cho nên nhịn không được mà nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Đường Vũ Kỳ chạy đến trước mặt của ông cụ Đường và bà cụ Đường.

“Bé cưng, cháu chạy đi đâu vậy, hù chết bà có rồi.” Bà cụ Đường ngồi xổm xuống trực tiếp ôm Đường Vũ Kỳ vào trong lòng, mặc dù biết Viên phủ tương đối an toàn, nhưng mà Đường Vũ Kỳ đột nhiên lại không thấy đâu, thật sự hù bà sợ muốn chết đi được, đây chính là tâm can bé cưng của nhà họ Đường nhà bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì.

“Hồi lúc nãy cháu nhìn thấy hoa ở trong sân nở đẹp lắm, cho nên cháu đến đó ngắm một chút, bà cố không cần phải lo lắng đâu, cháu không sao hết.” Trong lòng của Đường Vũ Kỳ có chút chột dạ, cô bé biết là cô bé không nên chạy lung tung, cô bé không nên để mọi người lo lắng, hơn nữa cô bé cũng biết là cô bé không nên nói dối.

Nhưng mà cô bé không thể làm lộ chuyện chú được, cô bé không muốn để cho chú bị người ta bắt đi.

Chú ấy vắt vả lắm mới có thể làm tâm trạng tốt hơn, không còn buồn bã như lúc nãy, cô bé muốn tâm trạng của chú có thể luôn luôn luôn tốt.

Cô bé biết chú đó không phải là người xấu, sẽ không làm tổn thương cô bé, cho nên cô bé mới giúp chú trốn, chắc là không có chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK