Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 902: XEM CÔ XOAY CHUYỂN CÀN KHÔN, KINH TÂM ĐỘNG PHÁCH THẾ NÀO (1)

Mi tâm Đường Vân Thành đột nhiên giựt một cái, ông ta nhìn khuôn mặt của bé gái trước mắt, đôi con ngươi từ từ trầm xuống, đứa bé gái này?

Một đứa bé, nam hay nữ vốn không có khác biệt gì.

Nhưng một đứa bé lại hôn mê bất tỉnh mà xuất hiện ở đây, vốn đã không đúng rồi.

Đứa bé gái này trông đã 11-12 tuổi, quần áo trên người dính bùn cát, không nhìn ra được màu gì nữa.

Khuôn mặt đã được lau sạch sẽ, trông vô cùng trắng.

Cũng không phải là loại trắng bệch như bị bệnh nặng, trên mặt của cô bé thậm chí còn hiện lên một chút hồng hào không được bình thường lắm.

Đôi con ngươi trầm lạnh của Đường Vân Thành híp lại, tay của ông ta sờ vào trán của cô bé, phát hiện đích thực có chút nóng, cô bé đang bị sốt.

“Đường tổng, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Tiểu Ngô nhìn cô bé vẫn đang hôn mê bất tỉnh, càng sầu não hơn.

Hồi nãy Đường tổng định về thành phố, nhưng bây giờ đột nhiên có thêm một bé gái hôn mê bất tỉnh như vậy?

Không lẽ bế đứa bé gái này về thành phố?

Khóe môi Đường Vân Thành khẽ mím, không có nói gì, ông ta lau sơ qua đất bùn trên người cô bé, sau đó từ trong xe lấy một chiếc áo khoác dự phòng của ông ta mặc lên cho cô bé.

Sau khi dọn dẹp xong, Đường Vân Thành ngước mắt lên nhìn về phía trước: “Về thành phố.”

Đứa bé gái này hôn mê bất tỉnh, tuy trên người không có vết thương ngoài da nào, hơi thở hay gì đó cũng bình thường, nhưng ai cũng không thể đảm bảo được rằng sẽ có xảy ra chuyện gì hay không, cái thôn nhỏ mà ông ta mới đi lúc nãy chỉ e là cũng chả có phòng khám nào ra hồn đâu.

Đường Vân Thành biết sự xuất hiện của bé gái này không đúng lắm, nhưng điều ông ta lo lắng bây giờ là đứa bé này xảy ra chuyện trong tay ông ta, sau đó mấy người đó liền nhân cơ hội mà bịa đặt thêu dệt chuyện này.

Cho nên, ông ta không thể để cho đứa bé gái này xảy ra chuyện, đương nhiên, cho dù không có mấy nguyên nhân đó thì ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô bé xảy ra chuyện được.

“Đường tổng, để tôi bế cho.” Tiểu Ngô hiểu Đường Vân Thành đang định bế đứa bé gái này về thành phố, dưới tình hình thế này, đương nhiên không thể để một mình Đường tổng bế được, đứa bé gái tuy nhỏ, nhưng cũng có 30-35 ký rồi, bế như vậy đi trên con đường núi 2-3 tiếng đồng hồ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tiểu Ngô bế cô bé lên, lại cùng Đường Vân Thành xuống xe, thể lực của Tiểu Ngô tốt, bế một cô bé cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ.

Chỉ là sau khi bọn họ đi được khoảng 20 mấy phút, nhìn con đường đã bị chặn hoàn toàn ở trước mặt, đều có chút ngây người.

Sạt lở ở chỗ này rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chỗ lúc nãy nữa, con đường núi vốn dĩ đã hẹp bây giờ đã bị đá núi che lấp, núi đá chất đống rất cao, có khoảng 2-3 mét.

Đương nhiên độ cao như vậy thì với thân thủ của Đường Vân Thành và Tiểu Ngô, muốn leo qua cũng không có vấn đề gì, quan trọng là mấy cái này đều là đá núi lúc nãy mới lăn xuống, căn bản không được vững, nếu như leo lên thì rất dễ tạo thành đá lăn, thậm chí là đổ sập.

Một bên là vách núi, nếu như đá núi có động tĩnh quá lớn, thì nói không chừng có thể trực tiếp đập họ xuống vách múi mất.

Nếu như đá núi ở bên dưới di chuyển, nếu như lại khiến đá núi ở bên trên lăn xuống thì hậu qua càng thêm khó lường.

Đường Vân Thành chiếu ánh đèn pin trên tay lên trên, phát hiện trên sườn núi có rất nhiều tảng đá xếp chồng lên nhau, vì vậy một khi tảng đá bên dưới chuyển động, khối đá bên trên nhất định sẽ tiếp tục lăn xuống.

Cho nên, dưới tình hình này, thì bọn họ muốn leo qua, chả khác gì đang tìm đường chết.

Càng huống hồ bây giờ bọn họ còn dắt theo một cô bé nữa.

Nếu như sạt lở núi ở chỗ này là do người làm, vậy nói rõ người chế tạo ra mấy cái này cũng thật là phí tâm tư.

“Quay lại thôi.” Đường Vân Thành biết đây cực kỳ có thể là âm mưu của người nhà họ Cố, nhưng bây giờ ông ta không có sự lựa chọn nào nữa.

Tiểu Ngô nhìn đống đá núi trước mặt, rồi lại nhìn cô bé nhỏ đang bế trong lòng: “Đường tổng, chuyện này…không đúng lắm.”

Đây rõ ràng là có người muốn ngăn Đường tổng về thành phố, nếu như Đường tổng quay lại thật thì há không phải là trúng kế của mấy người đó rồi sao.

“Bây giờ chúng ta không qua được, chỉ có thể quay lại.” Đường Vân Thành đương nhiên biết chuyện không đúng lắm, ông ta đương nhiên cũng nhìn ra được là có người muốn ngăn ông ta vào thành phố, nhưng mấy người đó hiển hiên đã sắp xếp xong tất cả.

Nếu chỉ là hai người ông ta và Tiểu Ngô thì cái gì cũng dễ nói, nhưng bây giờ có thêm một đứa bé sốt cao hôn mê bất tỉnh, nếu như cứ kéo dài, đứa bé này xảy ra chuyện thì làm sao đây?

Cho nên bây giờ cần phải nghĩ cách cứu đứa bé.

Đường Vân Thành chính trực, chính nghĩa, tâm thiện thuần lương. Bất kể là trong tình huống nào, ông ta cũng không thể thấy chết không cứu.

“Tôi nhớ trong thôn có một tiệm thuốc nhỏ.” Trước đó Đường Vân Thành có đi vòng quanh thôn, Đường Vân Thành quan sát tỉ mỉ, trí nhớ tốt, cho nên những gì đã thấy qua thì đều nhớ.

Bây giờ quan trọng nhất là giảm sốt cho cô bé, nếu như còn sốt cao không giảm thì chỉ e đứa bé sẽ bị sốt chết mất.

Hơn nữa, sốt cao không giảm như vậy chắc chắn là có viêm, Đường Vân Thành lo lắng sẽ xảy ra vấn đề khác.

Tiểu Ngô có chút do dự, khóe môi mấp máy, nhưng rốt cuộc thì không nói thêm gì nữa, anh ta theo bên cạnh Đường tổng cũng có mấy năm rồi, chuyện mà Đường tổng đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Tiểu Ngô chỉ có thể bế đứa bé gái theo Đường Vân Thành quay về.

Về đến xe, Đường Vân Thành bế lấy đứa bé, Tiểu Ngô lái xe, bọn họ lại quay về thôn trang lần nữa, đợi đến khi bọn họ đến thôn trang nhỏ thì đã hơn 12 giờ đêm rồi.

Người trong thôn buổi tối vốn đã ngủ rất sớm, lúc này trong thôn tối om tĩnh mịch.

Trong thôn trang không có khách sạn, nhưng ở cửa thôn có một nhà trọ, tuy cũ nát, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ở tạm.

“Đường tổng, ngài đưa cô bé vào trước đi, tôi đi mua thuốc.” Tiểu Ngô ngừng xe ở bên ngoài nhà trọ, nếu đi vào thôn nữa thì cũng không vào được, bế theo đứa bé qua đó thì cũng không dễ đi.

Hơn nữa lúc này hẳn tiệm thuốc đã đóng cửa rồi, Tiểu Ngô muốn đi thử xem có thể kêu mở cửa được không.

Đường Vân Thành cảm thấy trên người cô bé càng lúc càng nóng, hơn nữa còn đang phát run, chắc là sốt dữ hơn nữa rồi, Đường Vân Thành chậm rãi gật đầu, chỉ có thể bế cô bé đi vào nhà trọ trước.

Nhà trọ đã đóng cửa, nhưng bên trong vẫn sáng đèn.

Đường Vân Thành gõ cửa cả nửa ngày mới có một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi đến mở cửa.

“Muộn như vậy rồi, là muốn ở trọ sao?” Người phụ nữ ngủ mê man, nhìn đứa bé mà Đường Vân Thành bế một cái: “Đứa bé này bị sao vậy?”

“Bị bệnh rồi, đứa bé này bị hôn mê trên đường, tôi bế nó về đây, cô có thể giúp tôi chăm sóc một chút không? Có thể tắm giùm cho nó, thay một bộ quần áo cho nó không?” Tuy đứa bé gái này chỉ 11-12 tuổi nhưng một người đàn ông như Đường Vân Thành vẫn có nhiều chuyện không được tiện.

“Nhặt?” Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi: “Cái này mà ông cũng dám nhặt? Cái này sẽ không xảy ra chuyện chứ? Nếu như xảy ra chuyện ở chỗ tôi, thì việc kinh doanh của tôi có còn làm được nữa hay không chứ?”

Người phụ nữ chặn cửa, có chút cảnh giác, hiển nhiên có chút không muốn cho Đường Vân Thành vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK