Bé Đường Minh Hạo không trả lời, mà anh hai không trả lời chắc chắn Đường Vũ Kỳ cũng sẽ không nói gì.
Anh hai đã nói rồi, không thể để ai biết kế hoạch của hai người được.
Đây là bí mật giữa cô bé và anh hai.
Nhưng mà chú Lưu nói không đúng tí nào, bé không phải tới chặn đường ba, bé muốn tới gặp ba, tới để nhận ba mà.
Đó chính là ba của bé, bé cần gì phải bắt chứ.
Rõ ràng bé đang định tặng cho ba một điều ngạc nhiên thật là vui, cực kỳ cực kỳ vui!
Ừm, khi ba gặp cô chắc chắn sẽ rất rất rât vui!
Sau khi tới Dương Thị, Đường Minh Hạo không xuống xe ngay, cậu cúi xuống bên tai Đường Vũ Kỳ dặn dò vài câu, sau đó liền bảo bé Đường Vũ Kỳ xuống xe.
“Cậu chủ nhỏ, cậu không đi vào sao?” Chú Lưu trông thấy bé Vũ Kỳ xuống xe một mình thì thấy hơi ngạc nhiên và cũng lo lắng nữa: “Một mình cô chủ nhỏ có ổn không đây?”
“Đây là công ty của ba con, con tới tìm ba mà, sao lại không ổn được chứ?” Đường Vũ Kỳ nhanh nhảu trả lời, sau đó liền nhảy xuống xe.
Sau khi xuống xe cô bé liền đi thẳng vào công ty Dương Thị.
Lần trước cô bé và anh hai đã từng tới đây rồi, như bây giờ cô trực bàn tiếp tân đổi thành người khác rồi, người đó không biết mặt cô bé.
Đường Vũ Kỳ biết ở Dương Thị này muốn gặp ba thì phải hẹn trước, cô bé không hẹn trước thì tiếp tân sẽ không cho đi vào.
Vũ Kỳ đang suy nghĩ xem phải làm sao thì cô tiếp tân mới chịu cho mình vào, bỗng đúng lúc này cô bé vừa hay trông thấy thư ký Lưu đang xuống lầu.
Hai mắt cô bé sang rỡ, vội vàng chạy về phía thư ký Lưu rồi chắn trước mặt anh ta.
Thư ký Lưu cúi đầu xuống, khi trông thấy đó là Đường Vũ Kỳ thì liền ngây cả người ra: “Bé cưng, sao bé lại ở đây vậy?”
Sao tự nhiên bé Vũ Kỳ lại tới công ty?
Chuyện gì vậy chứ?
Anh ta thật sự rất thích cô bé, vốn tưởng rằng bé chính là con ruột của chủ tịch, nhưng quá trình điều tra đã chứng mình cô bé không phải con của chủ tịch.
Anh ta biết sau khi chủ tịch biết tin này thì đã rất thất vọng, cũng rất đau lòng.
Vậy nên lúc này khi thư ký Lưu nhìn thấy cô bé thì anh ta cũng rất băn khoăn.
“Ai đi với con vậy?” Thư ký Lưu thấy Đường Vũ Kỳ chỉ có một mình thì khẽ cau mày, bé cưng còn nhỏ như vậy, sao người lớn trong nhà lại để bé đi khắp nơi như vậy chứ?
“Con tới tìm ba, chú dẫn con đi gặp ba đi.” Bé Đường Vũ Kỳ nhìn anh ta, hai mắt long lanh, khuôn mặt lộ vẻ hân hoan, hôm nay bé tới để chính thức nhận ba.
Đúng vậy, là chính thức, rất rất chính thức!
Lần này nhất định sẽ không có sai sót gì đâu.
Anh hai đã lên kế hoạch kỹ lắm rồi.
Thư ký Lưu giật mình, mặt hơi tái đi, tìm ba? Người ba mà bé cưng nói là ai vậy?
Nếu mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng thì thư ký Lưu vẫn có thể chừa cho mình chút hy vọng mong manh, nhưng sự thật đã rõ rành rành rồi, bé cưng không phải con của chủ tịch.
Cô bé mới chừng ấy tuổi tới Dương Thị tìm ba, người đó là ai?
Anh ta đã tra ra được mẹ của cô bé là Hứa Dinh Dinh, cô ta mang thai trước khi kết hôn, không rõ cha đứa trẻ là ai.
“Con nói chú nghe, ba con là ai?” Thư ký Lưu kéo Đường Vũ Kỳ qua một góc rồi nhỏ giọng hỏi, anh ta muốn thử xem có thể thăm dò được tin tức hữu dụng nào từ bé không.
Tuy chuyện cô bé không phải con của chủ tịch đã được làm rõ, nhưng anh ta thật sự thích cô bé này, cũng rất tò mò ba của bé là ai.
“Ba của con là chủ tịch của mấy chú á!” Đường Vũ Kỳ nhìn thẳng vào anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc như đang nói lại một sự thật hiển nhiên vậy.
Thư ký Lưu nghẹn lời.
Lẳng lặng thở dài một hơi, anh ta cũng mong đó là sự thật, nhưng không phải như vậy, không thể chỉ vì một câu nói ngây thơ của trẻ nhỏ mà tiếp tục lừa dối bản thân được.
Hơn nữa chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn tới chủ tịch, tối qua chính anh ta đã tận mắt trông thấy dáng vẻ buồn đau thất vọng tới đến độ tuyệt vọng của chủ tịch.
Nếu không có cô chủ, anh ta thật sự sợ chủ tịch sẽ không chịu đừng được nữa.
Cái cảm giác có hy vọng rồi lại nhận ra mình vừa mừng hụt có đôi khi sẽ khiến người ta tuyệt vọng vô cùng, anh ta không muốn để chủ tịch trải qua nỗi đau đó thêm lần nữa.
Nhưng anh ta cũng không muốn khiến bé cưng phải thất vọng, nhất là khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập hy vọng cảu cô bé, thư ký Lưu lại mềm lòng: “Sao con lại cho rằng chủ tịch là ba con?”
“Ông ấy vốn là ba con mà!” Bé Đường Vũ Kỳ nhìn anh ta, giọng nói chắc như đinh đóng cột, điều này không phải do bé tự nghĩ đâu.
Là sự thật mà!
“Vậy mẹ con là ai?” Hai mắt của thư ký Lưu lập lòe, vấn đề này mới là quan trọng nhất, chỉ cần biết điều này thì mọi chuyện sẽ rõ thôi.
Nhưng ngay sau đó thư ký Lưu lại thầm cười bản thân mình, rõ ràng anh ta đã điều tra ra mẹ của cô bé là Hứa Dinh Dinh rồi mà, con hy vọng câu trả lời gì khác nữa?
Đường Vũ Kỳ ngước mắt lên nhìn anh ta, không nói lời nào, vẻ mặt cô bé như đang dè bĩu anh ta đúng là tên ngốc vậy.
“Con muốn gặp ba, chú dẫn con đi gặp ba đi!” Đường Vũ Kỳ không muốn nói chuyện với người ngốc, có nói người ta cũng không hiểu, cô bé muốn gặp và nói với ba.
Thư ký Lưu cũng nhận ra bé cưng không có ý muốn nói cho mình, nhưng anh ta cũng đã biết đáp án rồi, không cần hỏi nhiều làm gì, vừa nãy là do anh ta bị lag chút thôi.
Thư ký Lưu thử dài nhìn Đường Vũ Kỳ, đoạn anh ta nói với chất giọng dịu dàng nhất có thể: “Chủ tịch đang họp rồi.”
“Vậy chú đưa con tới văn phòng của ba đi, con đợi ba trong đó là được.” Bé Vũ Kỳ thể hiện mình là một bé gái hiểu chuyện, không muốn gây phiền khi ba làm việc.
Thư ký Lưu lại nghẹn lời.
Trong một chốc thư ký Lưu thật sự không biết nên nói gì cho phải, bé cưng đáng yêu như vậy, lại còn hiểu chuyện nữa chứ, anh ta thật tình không nỡ từ chối.
Nhưng rồi anh ta lại nghĩ tới dáng vẻ tối qua của chủ tịch, chỉ sợ khi chủ tịch thấy cô bé thì sẽ đau lòng hơn, sẽ khổ sở hơn.
Thư ký Lưu sợ chủ tịch sẽ kích động quá.
Vì thế nên anh ta không thể đồng ý với yêu cầu của cô bé được.
“Chú không muốn dẫn con tới gặp ba ư?” Cô bé nhìn thư ký Lưu, khuôn mặt lộ rõ vẻ ấm ức, đôi môi khẽ mím lại như đang muốn khóc.
“Chú…” Thư ký Lưu trông thấy cô bé rưng rưng sắp khóc thì hơi sốt ruột, thật lòng anh không muốn khiến cô bé buồn đâu, không hề.
Làm cô bé buồn anh sẽ đau lòng, lương tâm sẽ bứt rứt, sẽ cảm thấy đó là một tội ác.
Nhưng anh ta không thể nào vì cô bé mà không thèm lo nghĩ gì tới chủ tịch được.
Đường Vũ Kỳ là một đứa trẻ rất thông minh, từ nhỏ đã học từ Hàn Nhã Thanh cách quan sát ngôn ngữ cơ thể của người khác, tất nhiên cũng nhận ra sự bối rối và khó xử của thư ký Lưu lúc này.
Thế nên bé Đường Vũ Kỳ siêu thông minh quyết định sẽ ra đòn chí mạng của mình.
Chỉ cần xài chiêu này thì chắc chắn không một ai có thể chống cự lại được.