CHƯƠNG 1135: ĐƯỜNG MINH HẠO CÁO TRẠNG, MẸ, CON BỊ NGƯỜI TA BẮT CÓC RỒI (2)
“Dương Tầm Chiêu, ông bắt cậu đây tới rốt cuộc là muốn làm gì? Có gì mau nói…” Đường Minh Hạo thấy phản ứng của anh thì trong lòng càng buồn bực, tình huống gì đây? Phản ứng này của anh là có ý gì?
Anh muốn làm gì?!
Rõ ràng là anh cho người bắt cóc nó tới, dáng vẻ anh bây giờ là làm cho ai xem?
Cố Ngũ nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì cả kinh, anh ta bất giác nuốt ngụm nước miếng, hận không thể chạy tới bịt miệng nó, tiểu ác ma gọi thẳng tên lão đại thì không nói rồi nhưng tuyệt đối không được nói tục với lão đại.
lão đại ghét nhất người khác nói tục!!
Huống chi tiểu ác ma còn là con trai ruột của anh.
Nếu tiểu ác ma thật sự nói tục trước mặt anh, anh nhất định sẽ dạy dỗ cậu, ba dạy con là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
May mắn, may mắn tiểu ác ma không nói nữa.
Cố Ngũ rõ ràng thở phào một hơi, nhưng anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa nói thân phận của tiểu ác ma với lão đại, lão đại vẫn chưa biết tiểu ác ma Đường Minh Hạo là con trai ruột của mình đâu.
Cố Ngũ cảm thấy anh ta phải nói thân phận của nó cho lão đại trước mới được!!
Giọng nói Đường Minh Hạo ngừng lại, trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, con ngươi Dương Tầm Chiêu khẽ chuyển, nhìn sang màn hình camera giám sát, trong màn hình đều là chỗ lối vào, cho nên có thể nhìn thấy rõ tất cả xảy ra ở chỗ lối vào từ đây!!
Hơn nữa, trong màn hình, anh cũng càng thêm chắc chắn tình hình mai phục và lỗ bẫy.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ cong lên, nhưng lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì từ độ cong đó.
Cố Ngũ lúc này đang đứng cạnh anh, anh ta nhìn thấy rõ ràng độ cong đó của lão đại nhà mình, nhất thời sợ hãi hai chân mềm nhũn.
Cố Ngũ biết, lão đại nhất định đã biết tất cả mọi chuyện, lão đại nhất định cũng biết anh ta và tiểu ác ma ở đây luôn thông qua camera giám sát nhìn thấy tình hình ở cửa vào.
“lão đại, anh nghe em giải thích.” Cố Ngũ cảm thấy anh ta cần cầu xin một chút, cầu xin cho mình, cũng cầu xin cho tiểu ác ma!!
“Con lên kế hoạch những chuyện này, sắp xếp những chuyện này, không muốn nói thử xem sao?” Nhưng Dương Tầm Chiêu lại quay sang Đường Minh Hạo, anh cuối cùng xem như mở miệng, chủ động nói chuyện với nó.
Nhưng giọng điệu này của anh hoàn toàn không giống đang nói với đứa bé năm tuổi, mà giống như cuộc đối thoại với người đồng tuổi.
Hơn nữa, lúc anh nói những lời này thì không tức giận chút nào, mà lại có vài phần chắc chắn.
Trong lòng Đường Minh Hạo vốn rất buồn bực, rất buồn bực, nhưng nghe thấy lời này của anh thì lại bỗng thấy thoải mái, mây đen bị che giấu trong lòng như thoáng chốc được đẩy đi.
Hơn nữa thái độ lúc này của anh cũng khiến nó rất hài lòng, không giống Cố Ngũ trước đó dỗ nó như đứa bé ba tuổi!!
“Ông biết tôi là ai sao?” Mặc dù Đường Minh Hạo trong lòng thoải mái hơn nhiều nhưng nó vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại một câu.
“Con trai ba.” Anh nhìn nó, môi khẽ nhúc nhích, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, chắc chắn như đó là chuyện rất đương nhiên!!
Ánh mắt đầu tiên khi anh bước vào nhìn thấy nó thì đã hoàn toàn rõ ràng là chuyện gì rồi.
Trước đây anh chưa từng nghĩ tới phương diện đó, hoặc là anh căn bản không dám nghĩ, anh cho rằng ông trời cho mình một đứa con gái thì đã là rũ lòng thương lớn nhất với mình rồi, anh thế nào cũng không dám nghĩ tới, anh lại có một đôi long phượng thai.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, anh kinh ngạc, cũng vui mừng, Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cùng tuổi, lại có thể khiến Hàn Nhã Thanh luôn lo lắng, cho nên, thân phận của nó đã rất rõ ràng rồi.
Mặc dù nó luôn đeo kính đen, anh nhìn không rõ dáng vẻ nó.
Nhưng ánh mắt đầu tiên, anh đã chắc chắn thân phận của nó.
Thực ra, tâm trạng anh hoàn toàn không bình tĩnh như anh thể hiện ra ngoài, trong lòng anh ngược lại vô cùng chấn động, tậm trạng cực kỳ kích động, con trai anh, con trai của Dương Tầm Chiêu anh, con trai của anh và cô!!
Hơn nữa đứa con trai này của anh còn rất lợi hại, lại còn đào bẫy, thiết lập mai phục cho anh!!
Anh phải thừa nhận bẫy và mai phục đều cực kỳ thành công, nếu người vừa rồi đi vào không phải anh mà là người khác thì nhất định sẽ không phát hiện bất thường
Diêm Môn là địa bàn của anh, anh là lão đại Diêm Môn, tên nhóc này lần đầu tiên tới, còn là bị người của Diêm Môn bắt cóc tới, lại có thể khiến toàn bộ người của Diêm Môn nghe lời mình, hơn nữa còn có thể khiến người của Diêm Môn mai phục phục kích anh?!
Thậm chí ngay cả Cố Ngũ cũng nghe lời nó, lúc Cố Ngũ gọi điện thoại cho anh trước đó nhất định đã biết thân phận của tên nhóc này rồi, nhưng lại không nói gì với anh.
Trước đó anh ở lối vào Diêm Môn gọi điện cho anh ta, anh ta rõ ràng biết hết, rõ ràng đang nhìn anh qua camera giám sát, nhưng lại tránh nặng tìm nhẹ, không nói gì cả.
Bất kể tên nhóc này dùng cách gì, thì đó cũng là bản lĩnh của nó.
Nó quả thực có chút bản lĩnh, cho nên, anh sẽ không vì nó nhỏ mà hoài nghi năng lực của nó.
Anh rất tin tưởng, ở Diêm Môn, bất kể là Cố Ngũ, hay là những người khác, đều không có khả năng đào bẫy, lập mai phục cho mình, cũng không có khả năng chủ động giúp Đường Minh Hạo làm những chuyện này.
Cho nên, tất cả những chuyện này tuyệt đối đều là chủ ý của nó, tuyệt đối là do nó nghĩ ra, càng là nó phân phó từng cái một.
Cố Ngũ và những người khác chỉ có thể nghe nó phân phó.
Nếu tất cả đều do nó sắp xếp, vậy đứa con trai này thật sự khiến anh cảm thấy kiêu ngạo.
Đường Minh Hạo nghe thấy câu trả lời vô cùng chắc chắn không chút nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu thì thực ra rất hài lòng, nhưng nó không muốn mình thể hiện ra quá rõ ràng, không muốn để anh nhìn ra nó hài lòng.
Nó nhìn anh, cố ý nhếch môi: “Ông nghĩ thật đẹp, muốn nhặt miễn phí đứa con trai lớn như vậy? Ông muốn nhận, tôi còn không thừa nhận đâu.”
“Khụ…” Cố Ngũ trực tiếp bị nước miếng của mình làm sặc, cái gì mà nhặt miễn phí đứa con trai lớn như vậy chứ, vốn chính là con trai của lão đại mà.
Nhưng đứa nhỏ đã lớn vậy rồi, lão đại lại còn không biết, chuyện này quả thực nói không thông.
“Con có thừa nhận hay không không quan trọng.” Dương Tầm Chiêu nhàn nhạt nhìn nó, giọng cực kỳ bình thản, cũng cực kỳ đáng đánh đòn, rất rõ ràng cậu ba Dương không có chút tự giác dỗ con nít nào.