Không có não lẽ nào cũng không có mắt luôn?
Nhìn khí thế này mà là đến để bàn chuyện hôn nhân à?
Rốt cuộc ai đã cho họ sự tự tin?
Dương Trà My còn trẻ thì cũng thôi, đằng này bà Tịch đã già rồi mà vẫn còn ngây thơ vậy sao?
Cô thật sự phục sát đất!
“Thanh Thanh, chúng ta đi thôi.” Hứa Dinh Dinh không muốn gây phiền phức, trong trường hợp này cô cảm thấy ở lại cũng không được thích hợp lắm, trước nay cô đều không phải người thích gây chuyện.
“Vì sao?” Hàn Nhã Thanh không khỏi bật cười: “Chúng ta tới đây ăn cơm, cơm còn chưa ăn xong, sao lại phải đi? Nếu đi thì cũng là họ đi.”
Bà Tịch nhìn Hàn Nhã Thanh, rất không hài lòng, người phụ nữ này thật lắm lời.
“Hứa Dinh Dinh, nếu cô muốn tốt cho Xuyên thì mau đi đi, chủ tịch Dương đích thân đến đây nói lên ông ấy rất coi trọng Xuyên, cô cũng không muốn phá hỏng cơ hội tốt này của Xuyên phải không?” Bà Tịch biết không thuyết phục được Hàn Nhã Thanh bèn lại gần Hứa Dinh Dinh hạ thấp giọng nói: “Dương Trà My có thể cho Xuyên những thứ nó muốn, còn cô không có gì cả, không thể mang lại cho Xuyên được gì.”
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời bà ta nói thì chỉ cười, không nói gì.
“Tôi chỉ ăn cơm của mình, không cản trở bất cứ ai.” Hứa Dinh Dinh nghe bà Tịch nói vậy thì ngồi xuống, và cũng không có ý định rời đi. Thanh Thanh nói đúng, họ đến đây để ăn, không cản trở ai, vì sao phải đi?
Bà Tịch bắt nạt người khác quá đáng!
Bà Tịch thấy mấy người Dương Lâm đã đến nên cũng không tiện nói gì nữa.
“Ba, sao ba lại tới đây? Ba vội vàng đích thân đến đây vì chuyện của con đúng không?” Dương Trà My vẫn chưa nhận ra vấn đề, cô ta mỉm cười bước lên chào hỏi, còn không quên liếc nhìn Hứa Dinh Dinh đầy đắc thắng.
“Chủ tịch Dương, không ngờ ông lại đích thân tới đây, chuyện của hai đứa nhỏ khiến ông phải bận tâm rồi.” Bà Tịch cũng mỉm cười chào hỏi.
“Sao con lại ở đây?” Sắc mặt Dương Lâm vốn đã không tốt, bây giờ nhìn thấy Dương Trà My, sắc mặt lại càng trầm hơn.
“Ba?” Dương Trà My sững sờ, lẽ nào ba không tới vì chuyện của mình?
Vậy sao ba lại ở đây?
Dương Lâm vốn không hài lòng với cuộc hôn nhân của Dương Trà My và Tịch Xuyên, gần đây Tịch Xuyên còn chơi trò mất tích, đám cưới bị hoãn lại, ông ta càng không hài lòng. Ông lạnh lùng nhìn bà Tịch, không nói gì.
Mặt bà Tịch lộ rõ vẻ lúng túng.
Dương Lâm dẫn mấy người điều hành cấp cao của Hằng Thần đến thẳng chỗ Hứa Dinh Dinh, mắt ông ta hơi trầm xuống, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng vẫn gọi: “Hứa tổng.”
Dương Lâm cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, hai ngày trước ông ta mới biết, ngoại trừ 18% cổ phần trong tay ông ta thì những cổ phần khác đều đã bị mua lại.
12% cổ phần của những người khác trong nhà họ Dương cũng bị mua lại.
Nói cách khác, ai đó đã nắm giữ 82% cổ phần của Hằng Thần.
Vì vậy chức vị chủ tịch này của ông ta chắc chắn không thể ngồi được nữa rồi.
Hôm kia, họ nhận được tin tức chính thức từ Hằng Thần, yêu cầu họ tới thành phố A, đón chủ tịch mới của Tập đoàn.
Điều khiến Dương Lâm càng không thể tin được là chủ tịch mới của họ lại là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi.
Nhưng mọi thông tin đều bày ra trước mắt nên ông ta không thể không tin.
Vừa rồi ông ta nhận được tin bảo họ tới nhà hàng này tìm chủ tịch mới.
“Ba, ba làm gì vậy? Ba gọi cô ta là gì?” Dương Trà My hoàn toàn sửng sốt, nhìn chằm chằm ba mình với vẻ khó tin.
Bà Tịch cũng hoàn toàn choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói thật, Hứa Dinh Dinh cũng mờ mịt, phản ứng đầu tiên của cô là có lẽ họ đã nhận nhầm người.
“Có phải mọi người nhận…” Hứa Dinh Dinh nhìn họ, trên mặt là vẻ cực kỳ nghi hoặc.
Hàn Nhã Thanh ngồi đối diện đá vào chân cô, Hứa Dinh Dinh không biết nhưng Hàn Nhã Thanh lại biết rất rõ.
Hứa Dinh Dinh không hiểu vì sao Hàn Nhã Thanh lại đá chân mình nhưng vẫn dừng lại, dù là lúc nào cô cũng tin tưởng tuyệt đối Hàn Nhã Thanh.
“Chủ tịch Hứa, xin lỗi chúng tôi đến muộn.” Dương Lâm ngồi trên ghế chủ tịch Hằng Thần đã nhiều năm, đương nhiên không muốn nhường lại chiếc ghế này nhưng tình hình hiện tại nằm ngoài tầm kiểm soát của ông.
Trong tay Hứa Dinh Dinh hiện nay đang nắm giữ 82% cổ phần Hằng Thần, cô có quyền phát biểu tuyệt đối, điều này ông ta không thể làm trái.
“Ba, ba điên rồi à, sao ba lại phải cung kính với cô ta?” Sau khi Dương Trà My hoàn hồn lại càng kinh ngạc hơn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chủ tịch Hứa, xin hỏi cô có chỉ thị gì về chuyện của công ty không ạ?” Tổng giám đốc tổng hợp của Hằng Thần nhìn Hứa Dinh Dinh, thái độ rất cung kính. Mặc dù Hứa Dinh Dinh chỉ là một cô gái tuổi đôi mươi nhưng có thể trong khoảng thời gian ngắn có được 82% cổ phần Tập đoàn, ông không thể xem thường.
“Chú Nguyễn, có phải mọi người đều điên rồi không? Sao phải tôn trọng người phụ nữ đê tiện này? Mọi người có ý gì? Sao chuyện của công ty lại phải hỏi kẻ đê tiện này?” Dương Trà My phát điên rồi, ai có thể nói cho cô ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Có chuyện gì vậy?
“Con im miệng cho ba.” Dương Lâm đảo mắt, hung dữ nhìn Dương Trà My.
“Cô Dương, mong cô tôn trọng, hiện nay chủ tịch Hứa là cổ đông lớn nhất của Hằng Thần…” Giám đốc Nguyễn nhìn Dương Trà My bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Sao cơ? Cô ta là cổ đông lớn nhất Hằng Thần? Làm sao có thể? Rõ ràng cô ta là một kẻ nghèo hèn vô dụng mà? Nhà họ Dương chúng tôi mới là cổ đông lớn nhất, nhà chúng tôi nắm giữ 30% cổ phần Tập đoàn Hằng Thần.” Dương Trà My vẫn chưa hiểu ra tình hình, hoặc có thể nói là cô ta không thể chấp nhận sự thật này.
“Cô Dương, trong tay chủ tịch Hứa nắm giữa 82% cổ phần Tập đoàn.” Trên mặt giám đốc Nguyễn không có quá nhiều cảm xúc nhưng ý tứ trong lời nói của ông ta cũng đủ khiến Dương Trà My kinh ngạc.
Bà Tịch mở to mắt, nhanh chóng nhìn sang Hứa Dinh Dinh, trong tay Hứa Dinh Dinh nắm giữ 82% cổ phần của Tập đoàn Hằng Thần?
Sao có thể như vậy được?
Nhưng Dương Lâm dẫn theo nhiều giám đốc điều hành cấp cao của Hằng Thần đến đây, hơn nữa họ đều rất tôn trọng Hứa Dinh Dinh, vậy chắc chắn không thể sai được.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
Sao Hứa Dinh Dinh lại đột nhiên trở thành cổ đông lớn nhất Hằng Thần được?
Nếu Hứa Dinh Dinh trở thành cổ đông lớn nhất Hằng Thần thì đương nhiên bà ta sẽ không ngăn cản Hứa Dinh Dinh và Tịch Xuyên nữa.
“Không thể nào, không thể, tôi không tin.” Dương Trà My thật sự điên rồi, cô ta không tin sự việc lại thành ra thế này: “Cô ta chỉ là một kẻ nghèo hèn vô dụng, sao có thể mua được 82% cổ phần Hằng Thần chứ?”