CHƯƠNG 1161: THÀNH CHỦ RA TAY AI CÓ THỂ ĐỊCH? (1)
Trọng quản gia hy vọng cô Đường thật sự là con gái của thành chủ, bằng không thành chủ nhất định sẽ chịu đả kích.
Hiện tại thành chủ đã cho vẽ chân dung phu nhân của mình theo dáng vẻ của cô Đường, điều đó đủ cho thấy trong lòng thành chủ rất hy vọng cô Đường chính là con gái của mình.
Trương Minh Hoàng nhướng mày thản nhiên nhìn ông nhưng không nói gì.
Trọng quản gia hổ thẹn khi nhìn vào mắt của thành chủ nhà mình, tuy rằng thành chủ không nói một lời nhưng ông vẫn có thể hiểu được ý tứ của thành chủ.
Thành chủ trách cứ ông ta làm việc kém hiệu quả, mà trong chuyện này đúng thật là ông ta đã làm không tốt, vì gặp cô Đường mà ông ta đã nghĩ ra không ít biện pháp, vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được cô ấy.
Ông ta cũng từng bàn với thành chủ việc muốn mời cô Đường đến Quỷ Vực chi thành, đưa cô Đường đến gặp thành chủ, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa làm được.
“Thành chủ, trải qua sự tình hôm nay, sợ rằng, cô Đường sẽ không đồng ý với lời mời đến Quỷ Vực chi thành của chúng ta rồi.” Trọng quản gia âm thầm thở dài một hơi, vốn dĩ muốn gặp cô Đường đã vô cùng khó rồi, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, ông ta còn muốn mời cô Đường đến đây, sợ là không thể.
Cô Đường cũng không phải đơn độc, cô là chuyên gia tâm lý tội phạm, tinh thần cảnh giác rất cao, hôm nay “công chúa” của Quỷ Vực chi thành bọn họ đến Dương thị gây rối rồi còn bị người của Dương thị thẳng thừng đuổi đi như vậy.
Dương thị cùng Quỷ Vực chi thành đã có mâu thuẫn rồi, cả hai sẽ trở thành kẻ thù của nhau.
“Bên kia có động tĩnh gì?” Một tia ớn lạnh thoắt ẩn thoắt hiện trong mắt Trương Minh Hoàng, giọng nói cũng đột nhiên trầm xuống.
Trọng quản gia thầm giật mình, không phải bởi vì chuyện thành chủ hỏi mà là phản ứng của thành chủ nhà mình lúc này, Trọng quản gia đi theo thành chủ gần bốn mươi năm nên rất hiểu tính khí của ông, xem ra thành chủ nổi giận rồi.
Kể từ sau khi tiếp quản Quỷ Vực chi thành, thành chủ rất hiếm khi tức giận, bình thường cho dù có nổi giận thì thành chủ cũng không để lộ ra, huống chi là lúc chỉ có một mình ông ta ở đây.
Nhưng lúc này đây, phản ứng của thành chủ lại rất rõ ràng, thậm chí ông còn không thèm che giấu một số tâm trạng của hiện tại.
“Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh, cho nên không biết rốt cuộc là người phương nào?” Trọng quản gia thầm thở ra một hơi, tự khiến mình bình tĩnh lại.
“Tên đó không chịu lộ diện thì nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hang đi.” Trương Minh Hoàng thốt ra từng lời một cách lạnh lùng, ông ta không hề cao giọng nhưng lại khiến cho người ta hoảng sợ khi nghe thấy.
Trọng quản gia sửng sốt, hai mắt lập tức loé lên, từ trước đến nay, trong công việc, thành chủ là người kiên nhẫn nhất, đối với chuyện tương tự, trước kia thành chủ tuyệt đối không bao giờ chủ động dẫn dụ kẻ địch ra, và thành chủ cũng khinh thường cách làm như vậy.
Nhưng bây giờ thành chủ lại yêu cầu ông ta nghĩ cách dụ rắn ra khỏi hang khiến cho Trọng quản gia giờ phút này chỉ có thể nghĩ đến một nguyên nhân duy nhất, đó chính là thành chủ làm vậy vì cô Đường.
Hiện tại kẻ địch đang núp ở chỗ tối, có sự tồn tại của Trình Nhu Nhu, bọn họ sẽ không thể trực tiếp đi tìm cô cả nhà họ Đường, cho nên thành chủ mới muốn dụ kẻ địch ra, trực tiếp tiêu diệt, sau đó thành chủ sẽ có thể đi gặp cô Đường.
“Vâng, tôi biết phải làm như thế nào rồi.” Trọng quản gia liên tục đáp lời, ông ta cũng rất thán thành với cách làm đó, và muốn nhanh chóng tìm ra kẻ địch đang ẩn núp, sau đó có thể để thành chủ cùng cô Đường sớm gặp được nhau.
Dương Tầm Chiêu vừa rời khỏi công ty liền đến thẳng sân bay, hôm nay Hàn Nhã Thanh sẽ về, mặc dù còn lâu mới tới giờ cô hạ cánh, nhưng một người luôn quý trọng thời gian như Dương Tầm Chiêu giờ phút này lại quyết định đến sân bay để đợi.
Đợi cô thì anh có thể đợi cả đời.
Khi Dương Tầm Chiêu tới sân bay thì còn hơn hai giờ nữa là đến giờ Hàn Nhã Thanh thạ cánh, Dương Tầm Chiêu biết Đường Lăng nhất định sẽ vì Hàn Nhã Thanh mà sắp xếp một lối đi riêng, dù sao hiện tại mặc kệ là thân phận của Hàn Nhã Thanh hay là thân phận của Đường Thẩm Nhi đi nữa thì cũng đều vô cùng thu hút sự chú ý, Đường Lăng làm việc luôn cẩn thận, nhất định sẽ không để cho cô bị những phiền toái không đáng có bám theo vào lúc này.
Cho nên Dương Tầm Chiêu liền đi thẳng đến lối đi riêng để chờ cô.
Rõ ràng còn hơn hai giờ nữa nhưng Dương Tầm Chiêu lại cảm thấy tâm trạng của mình lúc này vô cùng kích động, cảm giác như đang có thứ gì đó đang không ngừng khiêu khích trái tim, khiến con tim của anh đập rất nhanh, làm máu của anh cũng chảy nhanh như đang sôi trào vậy.
Anh chưa bao giờ biết rằng, đợi một người lại có cảm giác như vậy, khiến cậu ba Dương của trước kia phải chờ đợi một ai là chuyện không bao giờ có.
Đừng nói là hơn hai giờ, thậm chí hai phút cũng không được, nhưng hiện tại cậu ba Dương lại cam tâm tình nguyện đứng ở cổng lối ra, trông ngóng vào trong.
Biết rõ còn hơn hai giờ nữa cô mới hạ cánh nhưng mỗi khi nghe được động tĩnh, mỗi khi có người lại đây, anh đều cảm thấy tinh thần chấn động, háo hức nhìn sang, lỡ như là cô thì sao? Lỡ cô hạ cánh sớm thì sao?
Nhưng, mỗi một người đi qua đi lại ấy đều không phải cô và đương nhiên Dương Tầm Chiêu cũng không thất vọng, dù sao cũng là anh quá nôn nóng, còn một lúc nữa cô mới tới mà.
“Anh tới sớm nhỉ.” Cậu ba Dương đang chăm chăm nhìn phía trước thì đằng sau đột nhiên có một giọng nói cất lên, rõ ràng trong giọng nói còn mang theo điệu cười trêu chọc.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy liền nheo mắt quay lại nhìn Đường Lăng đang đi về phía mình, nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đường Lăng một cái, chứ không nói gì.
Dương Tầm Chiêu hiển nhiên là vẫn còn giận vì Đường Lăng đã giấu chuyện hai đứa con, anh và Đường Lăng là anh em hơn hai mươi năm sao Đường Lăng lại đối với anh như vậy?
Bình thường ngay cả một chút gợi ý, Đường Lăng cũng không cho anh.
“Xem ra hôm nay cậu nhàn quá nhỉ, có cả thời gian đến đón em gái tôi cơ đấy.” Đường Lăng không hề giận, ngược lại nở nụ cười.
“Anh đi được rồi đó.” Dương Tầm Chiêu không trực tiếp trả lời Đường Lăng, anh cũng lười để ý anh ta, hiện tại anh ta ở đây chẳng phải cho thấy tên Đường Lăng này vô nghĩa sao?
“Thanh bảo tôi đến đón cô ấy, tôi cũng không nghe Thanh nói có người khác đến nên người phải rời đi cũng không phải là tôi.” Đương nhiên Đường Lăng đã biết chuyện Dương Tầm Chiêu gặp Đường Minh Hạo rồi, tuy rằng hôm qua anh ta không có mặt tại nhà hà Đường nhưng anh ta biết rất rõ những chuyện đã xảy ra.
Cho nên, Đường Lăng cũng biết lý do Dương Tầm Chiêu tức giận, trong chuyện này quả thật là anh ta bị đuối lý, lẽ ra không nên gạt Dương Tầm Chiêu.
Nhưng chuyện này không thể trách anh ta, hiện giờ trong nhà anh ta chẳng có chút địa vị nào cả nên hoàn toàn không có quyền lên tiếng, thằng nhóc Đường Minh Hạo không cho nói mà ông bà cụ đều nghe lời Đường Minh Hạo nên anh ta dám nói bậy nói bạ sao?
Dương Tầm Chiêu chẳng thèm liếc nhìn dù chỉ một lần, rõ ràng là không muốn để ý đến anh ta.
Đường Lăng đuối lý, cho nên anh cũng phá lệ dễ chịu hơn, không hề tức giận, ngược lại còn cười hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào khi biết mình bỗng nhiên có thêm một cặp sinh đôi?”