“Đều đã kêu em đừng có sốt ruột rồi mà, em chạy đi làm cái gì chứ?” Đường Minh Hạo kéo cô bé lại, khẽ thở dài một hơi, tính tình xúc động của cô bé là di truyền từ ai vậy hả?
“Đi thôi, anh dẫn em đi mua đồ ăn trước.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo biết em gái là là một nhóc ham ăn, chỉ cần có đồ ăn thì lập tức có thể quên đi đau đớn.
“Thật hả, hay quá hay quá, chúng ta đi ăn cái gì đi.” Quả nhiên là nhóc ham ăn vừa nghe nói có đồ ăn thì hai mắt lập tức phát sáng, cái mông nhỏ cũng không còn đau nữa.
“Bạn nhỏ à, người lớn của các cháu đâu rồi, có phải là hai đứa đi cùng với người lớn trong nhà không vậy?” Nhân viên bán hàng nhìn thấy bọn nó chỉ có hai đứa bé thôi, có chút lo lắng: “Hai đứa đừng có chạy lung tung nha, để dì đi tìm người lớn cho hai đứa hai đứa, ở đây chờ dì nha, dì đi thông báo cái đã, để người nhà của hai đứa đến tìm hai đứa.”
“Cháu cảm ơn dì, bọn cháu tự đi, ba mẹ không có tới cùng.” Đường Minh Hạo lễ phép nói lời cảm ơn, thằng nhóc nhất quyết không thể để cho nhân viên bán hàng đi phát thông báo được, một khi phát thông báo thì kế hoạch của bọn nó sẽ tiêu mất.
“Nhưng mà chỉ có hai đứa trẻ con bọn cháu, nếu như…” Nhân viên bán hàng nhìn hai đứa bé này đáng yêu như thế, thật sự sợ hai đứa sẽ xảy ra chuyện.
“Không có chuyện gì đâu ạ, bọn cháu có mang theo điện thoại sẽ tự mình liên lạc với người nhà, cảm ơn dì ạ.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nói lời cảm ơn rồi lôi kéo Đường Vũ Kỳ nhanh chóng rời đi.
Thấy bọn nhỏ đi rồi, nhân viên bán hàng cũng không thể nói cái gì được nữa.
Lúc này trên khu quần áo trẻ em ở lầu bốn, Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh đang chọn lựa quần áo trẻ em.
“Mấy kiểu dáng mà tớ ngắm trúng đều đưa ra thị trường rồi, thật sự là tốt quá đi thôi hà. Ừm, coi như cũng không tệ, trông có vẻ còn xinh đẹp hơn so với quảng cáo nữa.” Hứa Dinh Dinh đã tìm được mấy kiểu quần áo vào lúc trước cô nhìn trúng, thấy rất là hài lòng.
Hàn Nhã Thanh nhìn giá cả, nhịn không được mà lè lưỡi, đây là một hãng quần áo trẻ em rất nổi tiếng.
Những món đồ Hứa Dinh Dinh chọn đều rất xinh đẹp, nhưng mà giá tiền này cũng rất đẹp.
Bình thường cô cũng sẽ không mua cho hai bé cưng quần áo đắt như vậy, bởi vì hai bé cưng đang tuổi ăn tuổi lớn, mua về rồi mặc được không bao lâu thì đã chật.
Cô cảm thấy quá là lãng phí.
Cô thường chọn những loại thoải mái.
Tuy nhiên là quần áo của hãng này sờ tới sờ lui cảm giác rất là thoải mái.
“Lấy cái này, cái này, còn có bộ đồ cho bé trai cao một mét hai này nữa, gói lại cho tôi đi, với lại bốn bộ cho bé gái cao mét hai, đều gói lại hết luôn.” Hứa Dinh Dinh mua đồ cho hai bé cưng cho đến bây giờ đều không keo kiệt.
Chỉ cần là cô nhìn trúng thì đều sẽ mua mua mua không hề do dự.
Cô một hơi chọn cho hai đứa nhỏ tám bộ đồ, Đường Vũ Kỳ bốn bộ, Đường Minh Hạo bốn bộ.
Hứa Dinh Dinh là chuyên gia về phương diện máy tính, bình thường thu nhập của cô cũng không tính là thấp, nhưng mà tiền của cô có hơn một phân nữa đều giúp đỡ ở bên phía Tân Cương, còn một phân nửa tiền còn lại hầu như là điều tiêu ở trên người hai đứa nhóc.
“Dạ dạ.” Nhân viên bán hàng cười đến híp hết cả mắt.
“Cậu cần gì mà phải mua nhiều như vậy chứ, cái này tốn hết bao nhiêu tiền lận đó.” Hàn Nhã Thanh mở to mắt, cái con nhỏ Hứa Dinh Dinh này bị điên rồi hả.
“Mấy bộ quần áo này đều là những kiểu mà lúc trước tớ đã nhìn trúng lúc đó, tớ đã nghĩ là sẽ chọn hai bộ rồi nhưng mà hiện tại cảm thấy bộ nào cũng đẹp hết, vậy phải dứt khoát mua hết luôn đi?” Lúc Hứa Dinh Dinh mua đồ cho hai bé cưng thì đều đặc biệt vui vẻ.
“Cái đồ phá của.” Khóe môi Hàn Nhã Thanh kéo ra một chút: “Mua hai bộ là được rồi, con nít lớn lên rất nhanh, sang năm đã mặc không được, quá lãng phí.”
Nhưng mà Hứa Dinh Dinh căn bản cũng không nghe lời của cô, trực tiếp quẹt thẻ, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy đó chính là thẻ của Hứa Dinh Dinh, con nhỏ này từ trước đến nay đều luôn độc lập, trước khi chưa kết hôn cùng với Tịch Xuyên thì chắc chắn sẽ không dùng tiền của Tịch Xuyên linh ta linh tinh.
Hiển nhiên là cô vẫn còn chưa biết Tịch Xuyên đã chuyển hết tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh ta cho cô rồi.
Ừ, đối với việc này bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn xuất ra không ít sức lực.
Tịch Xuyên đối với Hứa Dinh Dinh là tình yêu chân chính.
Mua quần áo cũng thật sự rất nhanh, không đến hai mươi phút liền trả tiền đi ngay.
Mua quần áo xong, Hàn Nhã Thanh đi đến khu đồ chơi chuẩn bị chọn vài món đồ chơi cho hai bạn nhỏ.
Có điều là Đường Minh Hạo không thích mấy món đồ chơi bình thường cho nên chọn có chút phiền phức.
Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh chọn hết một lượt vẫn không chọn được món đồ chơi Đường Minh Hạo thích.
Lúc này hai bé cưng còn đang chờ ở lầu một, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ một tay cầm kem một tay cầm bánh kẹo ăn rất là vui vẻ, nhưng mà hai mắt của cô bé cứ luôn nhìn chằm chằm vào thang máy, chờ Dương Tầm Chiêu đi ra.
Thang máy mở ra đóng lại đóng lại mở ra, hai mắt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đều nhìn đến nỗi muốn xuyên qua nó.
“Anh ơi, sao ba vẫn còn chưa đi ra vậy hả, có phải là ba đã rời đi từ nơi khác rồi không?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có chút nóng nảy, kem ở trong tay cũng quên ăn, đều sắp chạy hết rồi.
“Sẽ không đâu, ông ấy nhất định sẽ đề ra từ kế bên này.” Đường Minh Hạo nói vô cùng chắc chắn, Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không đi dạo, chắc chắn sẽ đi xuống từ thang máy.
Giọng điệu chững chạc của Đường Minh Hạo vừa mới nói xong thì thang máy mở ra, Dương Tầm Chiêu bước ra từ trong thang máy.
Thư ký Lưu đi theo phía sau của Dương Tầm Chiêu, còn có mấy quản lý cấp cao trong trung tâm thương mại.
Vẫn là một đám người đông đúc như cũ.
“Anh ơi, anh ơi, ba xuống đến rồi kìa.” Hai mắt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức sáng lên: “Anh ơi, bây giờ em đã có thể đi đến đó được chưa?”
“Trước mắt em lau miệng của em cho sạch sẽ một chút đi.” Đường Minh Hạo cầm lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé thật sạch, sau đó lại cầm kem sắp tan hết trong tay của cô bé qua: “Những lời lúc nãy anh đã nói với em, em đã nhớ kỹ chưa?”
“Dạ dạ nhớ kỹ hết rồi.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng gật đầu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía của Dương Tầm Chiêu, dường như là sợ Dương Tầm Chiêu đi mất.
“Nhất định phải dựa theo lời của anh nói mà làm, nếu không anh sẽ tức giận đó.” Đường Minh Hạo nhìn ánh mắt của Đường Vũ Kỳ nhìn Dương Tầm Chiêu, âm thầm hít vào một hơi, cô nhóc này sẽ dựa vào lời nói của nó mà đi làm đó chứ?
Sao nó cứ có cảm giác là cô nhóc sẽ làm hỏng kế hoạch của nó vậy chứ?
Nghe thấy anh trai nói là sẽ tức giận, Đường Vũ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía anh trai, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm theo những gì anh đã nói.”
Đường Minh Hạo nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đang đi về phía bên này, nhanh chóng nói: “Ừ đi đi.”
Đường Vũ Kỳ nhận được mệnh lệnh của anh trai, sau đó nhanh chóng chạy về phía Dương Tầm Chiêu.
Chân của Dương Tầm Chiêu dài bước chân lại lớn, lúc Đường Vũ Kỳ chạy ra Dương Tầm Chiêu đã đi tới.
Đường Vũ Kỳ nện bước chân nhỏ nhắn ngắn ngủn của mình nhanh chóng đuổi theo, vượt qua mấy nhân viên cấp cao của trung tâm thương mại, vượt qua thư ký Lưu, sau đó bắt lấy góc áo của Dương Tầm Chiêu.
Tất cả mọi người đều giật mình, đây là tình huống gì vậy nè? Sao lại có một cô bé đột nhiên lại chạy đến đây kéo tổng giám đốc của bọn họ lại?
Thư ký Lưu bị chen qua một bên hoàn toàn ngây người.
Dương Tầm Chiêu cảm thấy có lực cản di chuyển, tầm mắt cúi đầu xuống, sau đó nhìn thấy Đường Vũ Kỳ.
“Chú ơi.” Đường Vũ Kỳ nắm lấy góc áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh.