Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1876

Lâm Từ bất đắc dĩ nhìn Mặc Thành, khóe miệng không nhịn được mà khẽ cong lên, Mặc Thành đúng là đáng yêu quá rồi đấy! Nhưng như vậy rất không thoải mái, không thể cử động được, ngay cả xoay người cũng khó.

“Anh có thể buông em ra một chút không?” Lâm Từ hỏi với giọng điệu thương lượng.

“Không thể!” Mặc Thành nghiêm mặt lạnh lùng, anh ta dám buông ra thì không biết Lâm Từ sẽ làm gì nữa! Anh ta không tin vào khả năng kiềm chế của bản thân đâu.

“Nhưng em nóng lắm!” Lâm Từ bất mãn, tấm chăn này bọc quá chặt, Mặc Thành không thèm để ý, chỉ giảm nhiệt độ đi một chút.

Lâm Từ bất đắc dĩ, liên tục cam đoan: “Anh thả em ra đi, em hứa sẽ không làm gì, chỉ yên lặng ngủ thôi.”

Mặc Thành không thèm tin lời Lâm Từ, với cái kiểu rảnh rỗi sinh nông nổi như hôm nay, anh ta tin mới là lạ đấy!

“Nhắm mắt lại, ngủ đi!” Mặc Thành lạnh lùng nói, thẳng tay tắt đèn. Khi Lâm Từ ngủ không được có chút ánh đèn nào, thế nên lúc này trong phòng tối đen như mực, dù hai người ở rất gần nhau nhưng cũng chỉ có thể cảm nhận hơi thở của nhau thôi, không nhìn thấy mặt đối phương.

Hôm nay mệt mỏi một ngày, Lâm Từ cũng có chút buồn ngủ, hiện giờ bản thân ở trong môi trường thoải mái, vậy là cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở đều đều truyền tới tai Mặc Thành, khiến anh ta vô cùng rối rắm, trong lòng không ngừng mắng thầm Lâm Từ không có lương tâm! Chỉ lo châm ngòi nổ thôi, có chuyện gì xảy ra sau đó cũng mặc kệ!

Nhưng sau khi Lâm Từ đã ngủ rồi, không ngờ Mặc Thành cũng cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, lúc trước không cảm thấy gì, sau khi ngủ mới cảm thấy có hơi lạnh. Mặc Thành đang do dự không biết có nên dậy tìm chăn hay không thì chợt cảm thấy người trong lòng khẽ động đậy, dịch chuyển tay anh ta ra, Mặc Thành nhắm mắt không phản ứng lại, muốn xem Lâm Từ định làm gì.

Kết quả là, cảm thấy Lâm Từ rũ chăn rồi đắp cả lên người anh ta, trong lòng Mặc Thành có chút vui vẻ, không ngờ Lâm Từ lại tỉnh giấc, hơn nữa, động tác này, nếu anh ta không tỉnh dậy do lạnh thì cũng sẽ không cảm nhận được.

Ngay sau đó, Mặc Thành cảm giác Lâm Từ rúc vào lòng anh ta, không ôm anh ta mà chỉ dựa sát vào anh ta ngủ thôi. Mặc Thành thầm nhủ trong lòng không xong rồi, khoảnh khắc Lâm Từ dựa sát lại, anh ta cảm giác muốn ôm lấy Lâm Từ đến điên lên, không muốn nghĩ nhiều nữa mà nhào qua ôm lấy cô. Nhưng hiện giờ Lâm Từ đang tỉnh, anh ta không dám cử động, chỉ đành giả vờ ngủ rồi làm bộ ôm Lâm Từ trong vô thức.

Lâm Từ không hề kháng cự, thuận thế cọ cọ trong lồng ngực Mặc Thành. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, hai người vẫn duy trì tư thế như vậy.

Lâm Từ nhìn Mặc Thành, khuôn mặt tinh xảo khiến người ta không kìm được ham muốn. Cô duỗi tay ra, vuốt ve từ trán đến giữa hai hàng lông mày rồi tới mũi, miệng, cằm Mặc Thành. Lâm Từ không kìm lòng được mà suy nghĩ, sao cô lại thích khuôn mặt này đến vậy?

Lâm Từ không kìm được mà xoa xoa khuôn mặt Mặc Thành, thật sự quá nghiệm nghị, da mặt còn đẹp như vậy nữa, khiến một cô gái như cô cũng phải ghen tỵ! Cô bĩu môi, nhìn Mặc Thành với vẻ oán trách, mà đúng lúc này Mặc Thành lại mở mắt, trong mắt anh ta mang theo ý cười, lấp lánh như sao trời.

Động tác của Lâm Từ bất giác khựng lại, giống như… làm chuyện gì sai bị người ta phát hiện vậy. Ánh mắt Mặc Thành có chút nóng rực, Lâm Từ cảm thấy mình không chống đỡ nổi mất.

“Anh nhớ rõ tối qua là anh ôm em ngủ, cả chăn cũng không đắp mà.” Mặc Thành đùa Lâm Từ, không biết có phải Lâm Từ chột dạ hay không, trên mặt cô lại hơi phiếm hồng.

“Đúng vậy, nhưng em lạnh quá nên tỉnh giấc, tiện tay đắp chăn cho anh luôn, nếu không anh bị cảm, em là bạn gái anh thì lại phải chăm sóc cho anh à?” Lâm Từ ra vẻ hợp tình hợp lý, mặt bớt đỏ đi.

Mồm miệng nhanh nhạy, Mặc Thành không khỏi bật cười.

“Ừ! Anh thích dáng vẻ em thương anh!” Mặc Thành khẽ véo mũi Lâm Từ, người này, ngoài mặt thì kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng thực chất lại mềm lòng, đúng là quá đáng yêu mà!

“Em chỉ thương mình anh thôi!” Lâm Từ nhìn chằm chằm Mặc Thành nói. Anh ta cho rằng đối với người nào cô cũng đều vậy sao? Nào có ai có thể được cô đối xử đặc biệt thế chứ? Anh ta tưởng ai cũng có thể giống như hôm qua, mặc kệ suy nghĩ của bản thân sao? Vì anh ta là Mặc Thành, cô nguyện ý nuông chiều, nguyện ý mang lại mọi sự đặc biệt cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK