Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1411: BẮT NẠT KHÓC RỒI (1)

Cô sững sờ một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng trong lòng, ai sợ ai chứ? Cô lại muốn xem xem Đường Lăng không tìm thấy cô, còn làm sao uy hiếp côi!

“Lâm Bối, tôi khuyên em đừng có tư tưởng lệch lạc.” Thân thể Đường Lăng bỗng nghiêng về phía trước, áp sát vào lỗ tai cô, khẽ thấp giọng nói: “Tôi làm việc em hẳn là biết, chọc tới tôi, em hẳn rõ ràng sẽ có hết quả thế nào…”

Giọng nói Đường Lăng lúc này rát tháp, truyền vào tai cô, âm lượng chỉ có một mình cô nghe thấy, nhưng lại khiến đáy lòng cô run rầy.

Dù Đường Lăng không nói những lời này, cô cũng biết rõ anh thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Nhưng mà, cô cũng có tính tình, dựa vào cái gì mà cô phải khuất phục, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời anh, dựa vào cái gì mà cô phải bị anh uy hiếp như vậy?

Có lẽ cô không phải đối thủ của anh, nhưng nơi này dù sao cũng là nước R, là địa bàn của cô, hơn nữa cô cũng không chọi cứng với anh.

Cô thật sự không tin mình còn sẽ thua.

Càng là vậy, Lâm Bối lại càng không cam tâm! Tinh thần chiến đầu đè nén nhiều năm cũng dần bùng cháy!!

Đường Lăng lúc này dựa vào cô rất gần, nhìn thấy con ngươi vốn mang theo phẫn nộ của cô bỗng trở nên sáng rực, còn sáng hơn cả sao, toàn thân cô nhìn như bỗng có một loại tinh thần chiến đấu bành trướng sục sôi, thần thái dâng trào.

Đường Lăng lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, nhất thời nghệch mặt, có chút ngây người.

Cô như vậy so với cô vào buổi sáng càng xinh đẹp, mê người!!

Càng khiến anh động lòng, động lòng nhịn không được muốn hôn cô, muốn…

Đường Lăng trước nay không phải người sẽ ủy khuất bản thân, trong lòng anh nghĩ vậy, liền thật sự dựa sát tới trước, muốn hôn cô.

Chỉ là, chính vào lúc này, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân, căn phòng này là đại vương tử đặt, người bình thường không thể đến đây, nhìn đồng hồ, đại vương tử hẳn cũng sắp tới rồi.

Lâm Bối kinh ngạc hít vào một hơi, thân thể nhanh chóng lùi về sau, vì lùi quá gấp, xém chút vấp ngã.

Đường Lăng nhanh nhẹn ôm cô, khoảng cách của hai người vốn rát gần, Đường Lăng ôm như vậy liền trực tiếp ôm cô vào lòng.

“Anh thả tôi ra.” Lâm Bối sợ hãi hô hấp cũng ngừng lại, nghe tiếng bước chân ngày càng gân, cô thật sự lo lắng.

Đường Lăng nhìn cô, không buông tay, nghe tiếng bước chân, người tới hẳn còn một chút khoảng cách, cho nên không gáp.

gáp, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng sương của cô, cho nên lúc này liền không nhịn được muốn đùa cô.

“Không buông.” Đường Lăng không chỉ không buông, tay đặt trên eo cô ngược lại càng thêm siết chặt.

Lâm Bối lại chỉ là một cô gái, thân thủ nào bằng anh, sức lực cũng không mạnh bằng anh, cô giãy máy cái cũng không giãy ra được.

Lâm Bối nghe tiếng bước chân ngày càng gân, trong lòng càng gấp: “Đường Lăng, anh buông tôi ra!”

Nếu đại vương tử lát nữa vào nhìn tháy tình cảnh như vậy, đến lúc đó hậu quả Lâm Bối cũng không dám nghĩ.

Nếu chỉ có đại vương tử còn tốt, dù sao bản thân anh ta thích đàn ông, hoặc là đại vương tử sẽ cho rằng đây cũng xem là bình thường, nhưng nghe tiếng bước chân này, người tới rõ ràng không chỉ có mình đại vương tử.

Vốn dĩ tối nay cũng quả thực đã sắp xếp người khác bầu bạn!!

Lâm Bối càng nghĩ càng nôn nóng, lúc nhìn Đường Lăng, con ngươi bèn mơ hỏ thêm vài phần khẩn cầu, cô biết với sức lực của mình thì căn bản không giãy ra được, đã không giãy được, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cô không muốn phục tùng, cô không muón cầu anh, nhưng bây giờ cô không có cách nào khác.

Đối diện với đôi mắt sáng rực mang theo khẩn cầu lại quật cường của cô, con ngươi Đường Lăng khẽ lóe, ở củng cô càng lâu, anh càng phát hiện người phụ nữ này cực kỳ thú vị.

“Nếu tôi không buông thì sao.” Thực ra Đường Lăng là không thể nào thực sự khiến cô khó xử, cũng không thể nào thực sự để người khác nhìn tháy tình hình như vậy, anh đương nhiên biết nặng nhẹ, anh chỉ là không nhịn được muốn đùa cô, muốn nhìn một mặt chân thật mà cô che giấu!!

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Nghe thấy lời của Đường Lăng, Lâm Bối thầm thở ra, cô lúc này thật sự rất muốn mắng người, cô thậm chí muốn hung hăng dần cho anh một trận, nhưng cô biết đó là chuyện không thể nảo.

Đừng nói cô căn bản đánh không lại Đường Lăng, dù đánh lại, nếu để người khác nhìn thấy cô đánh anh, cô cũng không có cách nào giải thích.

Cho nên, cô chỉ có thể nhịn, dù người đàn ông trước mặt có vô sỉ hơn nữa, làm người ta tức giận hơn nữa, cô cũng chỉ có thể nhịn.

“Hôn tôi một cái, em hôn tôi một cái, tôi liền buông tay.” Đường Lăng nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên, lời nói trầm thấp dịu dàng, lại rõ ràng mang theo mờ ám.

Lâm Bối thầm cắn răng, cô thề, sau này nếu có cơ hội, cô nhát định sẽ cho anh đẹp mặt!!

Cô bây giờ vẫn là phải nhịn, nhưng cô có thể nhịn tức giận, muốn cô chủ động hôn anh, cô thật sự không làm được!!

“Em không hôn tôi, tôi liền hôn em, nhưng mà, nếu tôi hôn em, có lẽ sẽ lâu hơn một chút, về phần có bị người vào nhìn thấy không, tôi không thể đảm bảo.” Đường Lăng thấy được cô đang cực lực nhịn xuống lửa giận, nhưng cơ hội như vậy thực sự khó được, anh chính là muốn cô chủ động một lần!

“Tôi không.” Lâm Bối thầm thở ra, lúc lại lên tiếng, trong giọng nói dường như mang theo vài phần run rảy, cô không thẻ nào hôn anh, tuyệt đối không thể!

“Vậy thì tôi hôn em.” Khóe môi Đường Lăng cong cong, sau đó dựa lại gần cô, nhìn chính là muốn hôn lên môi cô.

Trong lòng Lâm Bối lúc này rất giận, rất giận, hơn nữa không biết tại sao bỗng thêm vài phản tủi thân.

Cô trước nay kiên cường, trước đây chịu nhiều bắt nạt, cô cũng chưa từng cảm tháy tủi thân, vì mỗi lần bị bắt nạt cô đều sẽ nghĩ cách giải quyết ván đề.

Nhưng lần này, cô lại cảm tháy tủi thân, hơn nữa cực kỳ tủi thân.

Có lẽ là vì mang thai, cảm xúc của cô không thể khống chế được tốt bằng trước đây.

Đôi mắt cô trừng Đường Lăng, khẩn cầu trước đó không còn nữa, vẫn mang theo quật cường, nhưng vì sự tủi thân trong lòng, mắt lại bỗng đỏ lên, hốc mắt còn rơm rớm nước mắt.

Đường Lăng trực tiếp ngây người, anh từng nghĩ rát nhiều tình hình, anh biết có lẽ cô sẽ không hôn mình, anh nghĩ cô thậm chí có khả năng cho mình một bạt tai, nhưng anh làm sao cũng không nghĩ tới cô sẽ khóc.

Cô bình thường kiên cường như vậy, mạnh mẽ như vậy, Đường Lăng thật sự không nghĩ tới cô sẽ khóc.

Kinh ngạc qua đi, Đường Lăng hoàn toàn hoảng: “Em đừng khóc, tôi sai rồi, là tôi sai rồi, tôi không ép em, em đừng khóc.”

Anh là muốn đùa cô, nhưng anh không muốn đùa cô khóc!

Đường Lăng lúc này trong lòng rất hoảng, cũng có chút chột dạ, anh vừa rồi có phải thật sự hơi quá đáng rồi không?

Lâm Bối nghe thấy lời của anh, mắt càng đỏ, mặc dù nước mắt không rơi xuống, nhưng vẫn rưng rưng trong hóc mắt, cô vẫn mặt đây tủi thân nhìn anh, Đường Lăng cảm thấy dường như có gì đó đang đào trái tim mình.

Thật sự muốn chết!

“Tôi buông, tôi không ép em, em đừng khóc, đừng khóc, tôi sai rồi, là tôi sai rồi.” Đường Lăng trước nay chưa từng xin lỗi người khác, lúc này lại nói cực kỳ lưu loát, cực kỳ tự nhiên!!

Lúc anh nói những lời này, cũng buông tay đang vòng trên eo Lâm Bồi ra!!

Chính vào lúc này, tiếng bước chân bên ngoài đã đến ngoài cửa.

Lâm Bối nhanh chóng lùi lại vài bước, kéo chút khoảng cách với Đường Lăng, sau đó cúi đầu, ép nước mắt còn chưa rơi xuống về.

Cô không nghĩ tới mình sẽ khóc, cô cảm thấy dường như mình ngày càng yếu đuối rồi.

Cô càng không nghĩ tới Đường Lăng sẽ phản ứng như vậy, cô không nghĩ tới anh sẽ dỗ cô, sẽ nhận sai, hơn nữa còn là giọng điệu đó.

Cho nên giây phút vừa rồi, cô có chút ngây ngô, lúc này cô cúi đầu, cũng là vì che giấu kinh ngạc trong lòng.

Đường Lăng nhìn cô, cậu cả Đường trước nay anh dũng thần võ nhất thời cũng có chút luống cuống!!

Mà chính vào lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, đại vương tử hẳn là biết Đường Lăng đã đến rồi, đã ở trong phòng, cho nên anh ta không trực tiếp vào, mà là gõ cửa trước.

“Bây giờ để họ vào sao?” Đường Lăng không trực tiếp để đại vương tử vào, mà là nhìn Lâm Bối hỏi ý của cô.

*Ừ.” Lâm Bối sững sờ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, cô rõ ràng không nghĩ tới anh sẽ vào lúc này hỏi ý của mình trước.

Đường Lăng có lúc làm việc rất quá đáng, có lúc anh thật sự rất âm hiểm, nhưng Lâm Bối lại phải thừa nhận, thực ra anh rất tôn trọng người khác.

Lúc sáng như vậy, bây giờ cũng là như vậy!!

Ở hoàng thất nhiều năm như vậy, không có bao nhiêu người thực sự tôn trọng ý của cô!!

Nói không cảm động là giả, mặc dù trong lòng cô từng mắng Đường Lăng vô số lần, nhưng cô lại phải thừa nhận, thực ra anh là một người đàn ông ưu tú, cũng rất tốt!!

Điểm này là không cần hoài nghi!

Đàn ông như vậy sợ là không người phụ nữ nào không thích!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK