CHƯƠNG 47: TÌM MỘT NGƯỜI CHA
“Ông vừa nói đến Dương Tầm Chiêu, ông nội đột nhiên nghĩ đến một chuyện, gần đây ông cụ Dương hình như cũng rất gấp vì hôn nhân của Dương Tầm Chiêu . Thậm chí còn truyền tin, trong tháng này Dương Tầm Chiêu không kết hôn, thì ông ấy sẽ đem toàn bộ tài sản nhà họ Dương giao cho cậu hai nhà họ Dương .”
Con mắt Hàn Nhã Thanh né tránh, cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước Dương Tầm Chiêu đã nói, anh nói anh cần một người vợ, xem ra chuyện này là thật.
Dẫu sao chuyện liên quan đến gia sản nhà họ Dương, cái này chắc là nguyên nhân khiến anh cuống cuồng kết hôn.
Nhưng, nhiều người như vậy anh không chọn, vì sao hết lần này tới lần khác chọn cô chứ?
Dĩ nhiên, Hàn Nhã Thanh không biết nếu không phải cô, coi như dù ông cụ Dương có ép thế nào đi nữa, Dương Tầm Chiêu căn bản cũng sẽ không đồng ý kết hôn.
“Cho nên, ta cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể nào.” Trên mặt ông Hàn đột nhiên hưng phấn lạ thường.
“Chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ chuyện Dương Tầm Chiêu, trong lúc nhất thời chưa bình tĩnh lại.
“Chuyện cháu và Dương Tầm Chiêu .” Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, đôi lông mi cũng mang theo ý cười.
“Cháu với Dương Tầm Chiêu ? Cháu và anh ta có thể có chuyện gì?” Bởi vì quá sợ, giọng Hàn Nhã Thanh có hơi to.
Ông nội như vậy thật sự sẽ dọa chết người khác!
“Ông cụ Dương bây giờ không phải là cũng gấp muốn cho Dương Tầm Chiêu kết hôn sao? Chỉ cần nhà họ Dương đồng ý, ông nội dù đập nồi bán sắt cũng phải gả cháu qua.” Đúng là ông Hàn không phải nói qua mà thôi, mà là thực sự có ý đó.
Đập nồi bán sắt cũng phải gả cô qua? Hàn Nhã Thanh bị những lời của ông nội làm giật mình.
Đập nồi bán sắt? Chuyện này nghiêm trọng thật nhỉ?
“Anh ba, đều phải đập nồi bán sắt, có thể thấy ông Hàn thích anh thế nào, nếu là ông sang nói với nhà họ Dương thật thì sao, anh đồng ý cưới chị ấy à?” Cậu năm Tào biết anh ba của mình ‘có cái nhìn khác’ với Hàn Nhã Thanh , nhưng là cũng không đến nổi sẽ lấy cô ấy chứ?
Dương Tầm Chiêu khẽ nhấp môi, không trả lời, không cần ông Hàn nói, anh cũng phải cưới cô.
Đối với sự yên lặng của anh, Cậu năm Tào tự động hiểu, Dương Tầm Chiêu nháo thì nháo, nhưng là không thể nào thật sự cưới Hàn Nhã Thanh .
Ở trong lòng anh ta, anh ba của anh ta là ưu tú nhất, dù Hàn Nhã Thanh cũng không phải dạng ngu ngốc, cũng không xứng với anh ba.
“Ông nội, chúng ta đập nồi bán sắt, ông cảm thấy nhà họ Dương sẽ lấy làm lạ à?” Hàn Nhã Thanh bây giờ rất buồn rầu, buồn rầu đến mức co không có sức tranh cãi.
Vốn cô muốn giải quyết chuyện Dương Tầm Chiêu , nhưng cô không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.
Đột nhiên cô cảm thấy, chính cô đào một cái hố, sau đó ông nội rất phối hợp đem cô đi chôn.
“Thì nhà họ Hàn cũng không hiếm lạ gì với nhà họ Dương .” Ông Hàn ngẩn người, sau đó rất nghiêm túc trả lời một câu.
“Ông cảm thấy bên đó dựa vào gì mà phải cưới cháu?” Hàn Nhã Thanh né tránh, nếu cô đồng ý lời này của ông cụ Hàn, như vậy Dương Tầm Chiêu rốt cuộc tại sao lại hết lần này tới lần khác chọn trúng cô chứ ?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì cô không đủ thông minh, không quá xinh đẹp?
Vấn đề này, cô thật sự không nghĩ ra.
“Ông nội cảm thấy nhà họ Dương sẽ không nhìn trúng những thứ này.” Lấy thế lực và tài lực nhà họ Dương , căn bản sẽ không để ý những thứ này, cũng bởi vì nguyên nhân này, ông Hàn càng muốn thử xem sao.
“Không để ý mấy cái này, vậy chúng ta cũng phải có gì người khác có thể nhìn trúng đồ mới được, chẳng lẽ ông nội còn trông cậy vào người ta nhìn trúng cháu không đủ thông minh, không quá đẹp?” Hàn Nhã Thanh nhớ tới lúc trước Dương Tầm Chiêu nói, tâm tình càng thêm sầu não.
Ngoài cửa sổ, đôi môi Dương Tầm Chiêu nhếch lên, trong con ngươi thâm thúy giống như thoáng qua nụ cười châm biếm.
Ông Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, không lên tiếng nữa, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông Hàn không lên tiếng, Hàn Nhã Thanh cũng không dám nói bậy bạ nữa, rất sợ lại nâng lên sự hưng phấn của ông cụ, rước họa vào thân nữa.
Nhưng có một việc, Hàn Nhã Thanh biết rõ, nếu nhà họ Dương thật sự tới cầu hôn, ông nội cô dù liều mạng cũng sẽ gả cô qua.
Ông nội là thật sự thương cô, cho nên, cô không muốn làm trái ý ông nội.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể để cho nhà họ Dương đến cửa cầu hôn.
Không nghĩ tới để nhà họ Dương tới cầu hôn, vậy nên cô nhất định phải làm theo lời Dương Tầm Chiêu , ngày mai mười giờ đến Ủy ban.
Đến Ủy ban, nghĩa là sẽ cùng anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng Dương Tầm Chiêu nói, nếu cô chủ động đi, tất cả mọi chuyện đều do cô quyết định. Nếu để nhà bên đó tới tận cửa cầu hôn, đến lúc đó ngay cả cơ hội lựa chọn cô cũng không có.
Xem ra, bây giờ cô cũng không có sự lựa chọn.
Trở về phòng, chuyện Hàn Nhã Thanh làm đầu tiên chính là gọi video cùng hai bảo bối.
“Mẹ, lúc nào mẹ trở lại?” Video vừa thông, khuôn mặt nhỏ nhắn béo béo đáng yêu của cô con gái đã xuất hiện ở trên màn hình điện thoại.
“Làm sao? Nhớ mẹ à.” Hàn Nhã Thanh trên mặt không tự chủ tràn đầy ý cười, trong lúc nhất thời tất cả buồn rầu và phiền não đều biến mất.
“Nghĩ là nhớ, nhưng anh nói, mẹ không cần phải về gấp, đợi thêm vài ngày có khi lại tìm cho chúng ta được một người ba.” Đôi môi đỏ mọng của cô bé khẽ vểnh lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thêm mấy phần xoắn xuýt.
“Tìm một người ba?” Nghe được con mình nói, trên mặt Hàn Nhã Thanh thêm mấy phần bất ngờ.
“Vâng, người khác đều có ba, anh nói mẹ cũng đã lớn rồi, cũng nên tìm cho chúng ta một người ba.”
Hàn Nhã Thanh mím môi, cô dám cam đoan, đây chính xác là lời con trai mình nói.
Lão đại không nhỏ nữa? Năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi.
“Anh đâu?” Hàn Nhã Thanh đợi nửa ngày, nhưng không nhìn thấy con trai bảo bối của mình.
“Anh đi theo cha nuôi đi đến phòng thí nghiệm rồi, nhưng anh bảo anh sẽ về sớm.”
Hàn Nhã Thanh rất hoài nghi lời con mình, con trai mình chính mình hiểu rõ nhất, nó đi theo học trưởng đi đến phòng thí nghiệm, tuyệt đối không thể trở về sớm.
Con trai cô mặc dù vẫn chưa tới năm tuổi, so với vậy đứa trẻ khác trưởng thành hơn nhiều, cũng thông minh hơn, cô cảm thấy khẳng định là giống như cô.
Năm năm trước, chuyện đêm đó bất ngờ, mặc dù sau chuyện này người đàn ông kia không ngừng theo đuổi cô, nhưng là cô vẫn chạy thoát.
Chỉ là, không nghĩ tới, sau đó cô lại mang thai, lúc ấy cô suy nghĩ rất nhiều, sau đó vẫn là quyết định sinh đứa bé ra.
Cô rất vui vì có thể có hai đứa nhóc, cô cảm thấy đây là món quà tốt nhất trời cao đã ban cho mình.
Đã năm năm rồi, cô tin người đàn ông kia cũng đã quên mất chuyện năm đó, người đàn ông đó tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cô sinh ra hai đứa bé vì anh.
Dĩ nhiên, hiện tại cô cũng chưa từng nghĩ sẽ cho người đó biết. Hai đứa nhóc là con cô, mãi mãi là con cô.
Chuyện năm đó, khiến cho cô biết rõ người đàn ông kia rất bá đạo, nếu để cho anh biết chuyện, cô thật sự sợ anh sẽ cướp con đi.
Cho nên, cô sẽ không ở cùng người đó, trước kia không có, sau này cũng tuyệt đối sẽ không có, chuyện cách đây năm năm, chắc sẽ không gặp lại nữa. . .