Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1686

“Đi đâu cũng được ạ, Vũ Kỳ ngoan lắm, chỉ cần được ở cạnh chú thì ở đâu cháu cũng thấy vui.” Đường Vũ Kỳ đánh chữ rất nhanh, cô bé suy nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Anh cháu cũng vậy!”

Khuôn mặt Đường Minh Hạo hơi nặng nề, Đường Vũ Kỳ làm vậy là bán đứng cậu để làm cho người khác vui sao? Có phải bình thường cậu quá chiều chuộng cô em gái này rồi không!

“Anh, anh không vui sao?” Cảm thấy nhiệt độ bên cạnh mình hơi thấp, Đường Minh Hạo đang chau mày, Đường Vũ Kỳ ngọt ngào hỏi.

“Không phải, anh đang nghĩ bao giờ mới đến nơi.” Đường Minh Hạo nhìn chăm chú vào nụ cười xinh xắn ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ, cậu không nặng lời nổi, lặng lẽ tính món nợ này cho Trương Minh Hoàng.

“Chẳng bao lâu nữa sẽ đến thôi!” Đường Vũ Kỳ nhìn bản đồ điện tử trên điện thoại, vui vẻ nói: “Chưa đầy mười phút nữa.”

“Ừ.” Đường Minh Hạo nói. Nơi này nhìn có vẻ rất yên tĩnh, không giống như những nơi phồn hoa, có vẻ hơi hẻo lánh, môi trường xung quanh rất tốt, Đường Minh Hạo cảm thấy chắc người này rất thích sự yên tĩnh.

Tâm trí Đường Minh Hạo không ngừng tưởng tượng dáng vẻ của Trương Minh Hoàng. Một người thế nào mà lại khiến Đường Vũ Kỳ thích thú đến mức cô bé phải dùng từ đẹp trai để hình dung. Xung quanh họ có rất nhiều người đẹp, Đường Vũ Kỳ lại là người không hay khen ngợi người khác. Vậy nên người đẹp trai này nhất định không bình thường, thậm chí là vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc.

Người đang nghĩ đến tự nhiên xuất hiện trước mặt, Đường Minh Hạo vẫn cảm thấy không quen.

“Chú!” Chiếc xe vừa dừng hẳn lại, Đường Vũ Kỳ đã hướng ra bên ngoài cửa sổ mà hét lên.

Đường Minh Hạo thoáng ngẩn người, người kia còn tự mình ra đón em gái cậu nữa, xem ra người này đối xử rất tốt, cũng rất quan tâm tới em gái. Bình thường khi ai đó tới nhà người khác chơi thì đều có người dẫn vào. Chủ nhà tự mình ra đón khách như vậy làm người khác cảm thấy ngạc nhiên vì sự đối đãi đặc biệt này. Đường Minh Hạo có thêm một chút ấn tượng tốt với Trương Minh Hoàng.

“Nào, để chú bế cháu xuống.” Trương Minh Hoàng mở cửa xe ra, bế Đường Vũ Kỳ xuống. Cô bé không hề buông tay ra, ôm chặt lấy cổ của Trương Minh Hoàng, cười vui vẻ.

Vốn dĩ Trương Minh Hoàng không định tự mình ra đón họ. Với thân phận của ông ta, từ trước đến giờ, không bao giờ có chuyện ông ta chủ động đi đón người khác, chỉ có người khác tới đón ông ta mà thôi. Nhưng ông ta thật sự cảm thấy quý mến Đường Vũ Kỳ, đứa bé này rất đáng yêu, thậm chí vừa nhìn đã cảm nhận được sự cô độc của ông ta, khiến ông ta cảm thấy được an ủi nên cũng thiên vị đứa bé này hơn một chút.

Trương Minh Hoàng thở dài một hơi, nhìn về phía Đường Minh Hạo, đứa trẻ còn lại trong xe. Ông ta biết Đường Minh Hạo, nhưng lần đầu gặp mặt, đứa trẻ này trầm tính và hơi lạnh lùng giống Dương Tầm Chiêu. Cậu bé quan sát ông ta, ánh mắt thể hiện rõ sự xét nét và thăm dò.

Thực ra, biểu cảm này không quá rõ ràng, nhưng dù sao Đường Minh Hạo cũng còn nhỏ tuổi, đứng trước mặt Trương Minh Hoàng vẫn còn quá ngây thơ, nên chút cảm xúc đó nhanh chóng bị nhìn thấu. Trương Minh Hoàng không trốn tránh, để kệ cho Đường Minh Hạo nhìn, thậm chí ông ta còn nở một nụ cười hiền hòa.

Đường Minh Hạo vẫn tiếp tục quan sát Trương Minh Hoàng. Thực ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã bị bất ngờ, dung mạo của người này thật sự rất xuất sắc. Đường Minh Hạo chắc chắn mình chưa từng gặp một người đàn ông nào nho nhã, ôn hòa như vậy! Ba cậu luôn là người rất độc đoán, hơn nữa còn lạnh lùng, hoàn toàn tương phản với người trước mặt cậu. Đường Minh Hạo cảm giác người trước mặt mình rất dịu dàng.

“Không ra ngoài sao?” Trương Minh Hoàng thấy Đường Minh Hạo vẫn đang chăm chú quan sát mình, rồi lại nhìn Đường Vũ Kỳ đang cười vui vẻ, không kìm được mà lắc đầu. Rõ ràng là hai đứa trẻ sinh đôi mà, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ? Tính cách hoàn toàn không giống nhau chút nào vậy? Nhưng có vẻ Đường Vũ Kỳ giống Đường Thấm Nhi, còn Đường Minh Hạo giống Dương Tầm Chiêu, hai đứa bé này đã được di truyền hết những mặt tốt của bọn họ.

“Vâng, để cháu tự xuống.” Đường Minh Hạo nhìn Đường Vũ Kỳ đang được Trương Minh Hoàng bế, trong lòng khó chịu, vừa mới gặp mặt mà đã dính lấy người ta như vậy rồi, có phải sau khi ở cùng nhau sẽ không muốn về nhà luôn không! Nhưng cậu bé lại không thể kìm lòng mà nghĩ đến cảm giác được người đó bế, phải chăng cảm giác rất ấm áp? Đường Minh Hạo tức giận xuống xe, xách theo túi đồ được chuẩn bị trước, nhìn Đường Vũ Kỳ mà thở dài.

“Chú, chú bế cháu vào được không? Anh trai tự đi được.” Đường Vũ Kỳ làm nũng, cô bé rất thích người chú này, trên người người này có một mùi hương rất thơm, hơn nữa được chú ôm cũng thấy rất ấm áp.

“Được.” Trương Minh Hoàng xoa mặt Đường Vũ Kỳ: “Các cậu xách đồ giúp cậu bé đi.”

“Không cần, cháu tự làm được!” Đường Minh Hạo cũng không biết mình đang tức giận chuyện gì, cậu hậm hực xách đồ trong tay, đi theo sau Trương Minh Hoàng.

Trương Minh Hoàng cũng không từ chối, bế Đường Vũ Kỳ đi đằng trước, trò chuyện cùng cô bé: “Chú, Vũ Kỳ muốn ở đây thêm vài ngày nữa, ở cùng anh trai cháu! Có được không ạ?”

“Cô chủ muốn ở bao lâu cũng được, phòng ốc đã được chuẩn bị cho hai cháu rồi, hai căn phòng ở cạnh nhau. Nếu cô muốn ở cạnh cậu chủ thì chúng tôi cũng có thể sắp xếp.” Chú Trọng đứng bên cạnh cất lời, ông ta cảm nhận được thái độ thù địch của Đường Minh Hạo với thành chủ. Vì để Đường Minh Hạo không hiểu lầm nên còn giải thích thêm một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK