CHƯƠNG 61 BỌN NHỎ TRỞ VỀ
Hàn Nhã Thanh ra rời khỏi cục cảnh sát không lâu thì xuống xe, mặc dù biết cậu năm Tào giúp cô chặn Dương Tầm Chiêu lại, nhưng để phòng vạn nhất, cô nên thận trọng chút thì tốt hơn.
Hơn nữa, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể để cảnh sát đưa cô tới được, nếu thật sự ngồi xe cảnh sát tới, sợ là rất nhiều chuyện sớm muộn sẽ lộ mất.
Hàn Nhã Thanh bắt xe, đi thẳng tới khách sạn, cô không thể quay về như này, đồ của cô vẫn còn ở khách sạn.
Đến khách sạn, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng tẩy đi lớp hóa trang dày cộp trên mặt, sau đó đi tắm, rửa sạch tất cả mùi trên cơ thể mình, đặc biệt là tóc, cô gội rất kỹ, sợ là để sót dấu vết gì không nên để lại, dù sao hôm nay Dương Tầm Chiêu chặn cô ở cục cảnh sát, cô không thể không cẩn thận.
Tắm gội xong, cô sấy khô tóc, mái tóc vốn sóng xoăn biến thành mái tóc thẳng, cô lại vẽ lên mặt chút tàn nhang như thường ngày, đeo lên cặp kính quê mùa kia, rồi thay quần áo.
Hàn Nhã Thanh vừa định rời đi, điện thoại bỗng reo lên, nhìn số điện thoại hiển thị, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nghe máy: “Đàn anh, vụ án không có vấn đề gì.”
Hàn Nhã Thanh cho rằng lúc này đàn anh gọi tới là để hỏi về vụ án.
“Thanh Thanh, anh gọi điện cho em, không phải là để hỏi về vụ án.” Ở đầu dây bên kia, giọng nam kia hơi trầm.
“Không phải hỏi chuyện vụ án?” Mặc dù chỉ là nghe qua điện thoại, Hàn Nhã Thanh vẫn nghe thấy giọng nói của đàn ông không đúng lắm: “Đàn anh, có chuyện gì sao?”
“Có khả năng Minh Hạo và Vũ Kỳ đến chỗ em rồi.” Người đàn ông kia hơi trầm mặc một lúc, sau đó mới từ từ nói.
“Là sao?” Hàn Nhã Thanh ngây người, người trước giờ luôn thông minh như cô, nhất thời cũng có chút không kịp định thần.
“Lúc trước anh có một phiêm vụ phải đi xa, Minh Hạo nhân cơ hội dì đi mua thức ăn, để lại giấy nhắn, sau đó đưa Vũ Kỳ rời đi, trên giấy nhắn nói muốn đi tìm em, anh đã tra chuyến bay rồi, quả thật bọn họ lên máy bay đến thành phố A, đoán là vài tiếng nữa sẽ tới.”
Hàn Nhã Thanh lạnh rùng mình, mặc dù từ nhỏ Minh Hạo đã thông minh, nhung dù sao nó mới có 4 tuổi, một đứa nhỏ mới có 4 tuổi mà tự mình bay từ nước M đến thành phố A? Hơn nữa còn mang theo đứa em gái đáng yêu?
Đứa nhỏ này cũng quá to gan, nhỡ xảy ra chuyện gì…
Nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra, Hàn Nhã Thành cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, những chuyện đó, cô không dám nghĩ tới.
“Em đừng quá lo, anh đã liên lạc với nhân viên trên máy bay, hai đứa nhỏ trên máy bay vẫn ổn, khoảng 5 giờ 50 phút chiều tới sân bay, em nhớ đón bọn chúng.” Mặc dù Hàn Nhã Thanh không nói gì, anh vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của cô lúc này, anh biết cô nhất định sẽ lo lắng, nhưng bọn trẻ cần có người lớn đón, anh không thể không nói với cô.
“Vâng, được rồi.” Lúc này Hàn Nhã Thanh cảm thấy cả người trống rỗng, may là, may là bọn trẻ không sao.
Điện thoại bên phía Hàn Nhã Thanh vừa ngắt, Hứa Dinh Dinh liền gọi tới.
“Thanh Thanh, Minh Hạo nhắn tin cho tớ, tớ vừa bận xong, giờ mới nhìn thấy, nó bảo 5 giờ tớ đến sây bay đón nó, có chuyện gì thế?” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói của Hứa Dinh Dinh liền nhanh chóng truyền tới.
“Nó bảo cậu đi đón nó?” Hàn Nhã Thanh thầm thở một hơi, chủ kiến của đứa nhỏ lắm thật đấy, trước khi làm cũng không nói với cô một tiếng, lại nhắn tin cho Dinh Dinh đi đón.
“Đúng vậy, nó gửi tin nhắn cho tới, giờ tớ mới nhìn thấy, may là giờ vẫn còn sớm, sẽ không lỡ giờ đâu, chẳng qua, sao đột nhiên Minh Hạo lại đến thành phố A? Còn gửi tin nhắn cho tớ đi đón?” Hoàn cảnh của Hàn Nhã Thanh, Hứa Dinh Dinh là người rõ nhất, theo lý mà nói, lúc này không nên để hai đứa nhỏ tới.
“Một mình nó mang theo Vũ Kỳ bay từ nước M về thành phố A.” Tiếng của Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, mặc dù biết hai đứa nhỏ không sao, nhưng cô vẫn hơi sợ.
“Hả? Đứa nhỏ này to gan quá.” Hứa Dinh Dinh ngạc nhiên, trong giọng nói rõ ràng cũng mang vài chút lo lắng: “Vậy 5 giờ tớ đến sân bay đón bọn nhỏ về chỗ tớ, lúc nào cậu tiện thì đến thẳng chỗ tớ.”
Hứa Dinh Dinh biết Hàn Nhã Thanh lúc này còn lo lắng hơn, sốt ruột hơn cô ấy, vì thế không nói thêm gì nhiều.
“Ừ, cảm ơn cậu.” Hàn Nhã Thanh nghĩ tới hoàn cảnh của mình, thật sự không tiện, cũng may là có Dinh Dinh.
“Cảm ơn cái gì? Lâu lắm rồi tớ không thấy hai đứa nhỏ, nhớ lắm ý, mừng còn không kịp, đón được bọn trẻ sẽ gọi điện cho cậu, yên tâm đi.” Giọng nói của Hứa Dinh Dinh mang theo ý cười, thật sự cô ấy rất nhớ hai đứa nhỏ.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng đáp, có Dinh Dinh ở đây, cô đương nhiên là yên tâm, nói thật lòng cô cũng rất nhớ hai đứa nhỏ, hận không thể lập tức đến sân bay đón chúng.
Nhưng thái độ của Dương Tầm Chiêu tối qua cùng với chuyện xảy ra hôm nay, đều khiến cô không dám làm bừa.
Cô thật sự sợ Dương Tầm Chiêu sẽ nhắm vào cô.
Trước kia cô chỉ nghi ngờ, có khả năng Dương Tầm Chiêu là người đàn ông 5 năm trước kia, nếu thật sự là như vậy, Dương Tầm Chiêu có khả năng là ba ruột của hai đứa nhỏ.
Nghĩ tới khả năng này, cả người Hàn Nhã Thanh cứng ngắc, có khả năng này sao?
5 năm trước cô cưỡng bức anh, còn lén mang thai hai đứa nhỏ, nếu thật sự là vậy, có khi nào Dương Tầm Chiêu sẽ xé xác cô? Cô cảm thấy nếu thật sự như vậy, anh chắc chắn sẽ làm thế.
Không biết Dương Tầm Chiêu rời khỏi cục cảnh sát chưa?
Sau khi thu dọn ổn thỏa, Hàn Nhã Thanh ra khói khách sạn, đi thẳng về biệt thự.
Mặc dù cô không cảm thấy ở cục cảnh sát, bản thân đã để lộ sơ hở gì khiến Dương Tâm Chiêu nghi ngờ, nhưng vốn chuyện hôm nay Dương Tầm Chiêu đột nhiên xuất hiện chặn cô lại ở cục cảnh sát , đã rất đáng ngờ.
Lại thêm những hành động kỳ lạ của anh tối qua, vì đề phòng vạn nhất, cô cảm thấy vẫn nên nhanh chóng quay về biệt thự.
Khi Hàn Nhã Thanh vội vàng về đến biệt thự, không hề nhìn thấy xe của Dương Tầm Chiêu, thầm thở phào một hơi, vẫn may, anh còn chưa về.
“Đi đâu thế?” Chỉ là, khi Hàn Nhã Thanh mở cửa, giày còn chưa thay xong, một giọng nói lạnh băng truyền tới, lúc này dù cho cô có bình tĩnh hơn nữa, cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Vậy mà Dương Tầm Chiêu lại về rồi? Anh trở về nhanh như vậy, có phải nghi ngờ cô không?
Hơn nữa nghe giọng của anh rõ ràng không đúng lắm, chỉ sợ…
Dù là lo lắng đến vậy, Hàn Nhã Thanh cũng không dám lộ ra chút nào, thay giày, vào nhà, khuôn mặt tươi cười nhìn anh: “Chồng ơi, sao anh về sớm thế à.”
Dương Tầm Chiêu không trả lời, mà đứng dậy, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, khi còn cách cô khoảng 1m thì dừng lại, ánh mắt mang theo tia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
Bị anh nhìn như vậy, trong lòng Hàn Nhã Thanh hơi chột dạ, vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Chỉ là, Dương Tầm Chiêu lại đột nhiên duỗi tay, hướng về khuôn mặt cô, Hàn Nhã Thanh cho rằng anh định sờ mặt cô, chỉ là, khiến cô ngạc nhiên là, tay anh lại hướng thẳng về phía tai cô, sau đó nắm lấy dái tai, ánh mắt anh cũng nhìn theo bàn tay anh, dời về phía dái tai cô.