CHƯƠNG 1181: CÔNG CHÚA NHỎ NỔI GIẬN RỒI, HẬU QUẢ RẤT NGHIÊM TRỌNG! (2)
“Chỉ cần nghĩ đến những lời mà ông cụ Dương và bà cụ Dương đã nói với Thanh lúc trước là tôi lại tức, Thanh của chúng ta ngoan như vậy, cớ gì bọn họ lại dè bỉu nó như thế chứ.” Nợ cũ chưa qua nợ mới lại tới,khiến bà cụ Đường chẳng thể bình tĩnh nổi
“Vì hai cục cưng mà chúng ta nhịn hết mọi điều, cũng không thèm so đo với bọn họ, nhưng bây giờ thì được lắm, nhà họ Dương bọn họ lại hành xử như thế kia, đã vậy còn trực tiếp công bố chuyện Dương Tầm Chiêu đính hôn cùng công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, chuyện này tôi nhất quyết không nhịn.” bà cụ Đường bởi vì quá mức tức giận mà cao giọng.
Đúng lúc này, Đường Vũ Kỳ cùng Đường Minh Hạo đang đi đến đầu cầu thang nên đã nghe thấy bà cụ Đường nói.
“Anh ơi, có chuyện gì vậy? Papa đính hôn sao? Papa đính hôn cùng người khác à?” Đường Vũ Kỳ nhìn anh trai với vẻ mặt ngây thơ.
“Đi xuống xem xem.” Đường Minh Hạo cũng vừa đến, chỉ nghe được câu đó của bà cụ Đường, cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào, cho nên Đường Minh Hạo đã dẫn Đường Vũ Kỳ xuống lầu.
“Vũ Kỳ, Minh Hạo, hai đứa xuống rồi à.” Phạm My vừa nhìn đã thấy hai cục cưng nên vội lên tiếng gọi hai người họ, Phạm My gọi hai cục cưng cũng là để nhắc nhở bà cụ Đường, có trẻ nhỏ ở đây, có một số lời tuyệt đối không được nói trước mặt chúng.
Bà cụ Đường vốn đang muốn nói gì đó thì nghe thấy Phạm My cất lời, liền ngẩng đầu nhìn lũ nhỏ, rồi lập tức nuốt lại những lời định nói, dù có tức giận đi nữa thì bà cũng không thể nói lung tung trước mặt lũ nhỏ được.
Hiện tại TV vẫn đang mở, chương trình truyền hình trực tiếp đã kết thúc, các phóng viên đang bô lô ba la mấy lời chúc phúc, bà Đường nhanh chóng lấy điều khiển định tắt TV.
“Bà cố ơi đừng tắt, chúng con đều nghe thấy hết rồi, papa đính hôn rồi sao?” Đường Minh Hạo nhìn thấy hành động của bà cụ Đường thì trực tiếp ngăn lại.
Bà cụ Đường nghĩ rằng vừa rồi giọng nói của mình quá lớn, lũ nhỏ chắc cũng nghe thấy, bà Đường thầm bực bội trong lòng, vừa rồi bà giận quá, không ngờ hai đứa nhỏ lại nghe thấy.
Đường Minh Hạo đã dắt Đường Vũ Kỳ xuống lầu, hai đứa đi vào đại sảnh và đều đã nhìn thấy chương trình trực tiếp trên TV
“Cám ơn mọi người, đến lúc đó hoan nghênh các vị đến tham dự hôn lễ của Tầm Chiêu chúng tôi cùng với công chúa Quỷ Vực Chi Thành.” Ông cụ Dương giờ phút này đúng là phơi phới như gió xuân, vô cùng vui vẻ.
“Lão già này đúng là nóng vội mà, chưa gì đã mời khách đến tham dự hôn lễ rồi..” Bà cụ Đường vốn dĩ nhìn thấy hai đứa nhỏ đi xuống, trong lòng đã cố gắng kìm nén lửa giận, nhưng bây giờ lại nghe được những lời này của ông cụ Dương, cơn giận dữ của bà cụ Đường lại trực tiếp phát tác.
“Mẹ, đừng tức giận. Đây là lời của ông cụ Dương nói chứ có phải của Tầm Chiêu đâu, Tầm Chiêu sẽ không cưới cô công chúa gì đó đâu.” Phạm My nhìn thấy hai cục cưng vẫn còn dõi theo TV, trong lòng bà vô cùng đau, bà nói với bà cụ Đường những lời đó thực chất cũng là để nói cho lũ nhỏ nghe.
“Đúng vậy, papa sẽ không cưới bà công chúa đó đâu, papa chỉ cưới mama thôi, papa sẽ không bỏ rơi mama, papa sẽ không bỏ rơi chúng ta, ông ta nói dối, ông ta là đồ dối trá.” Đường Vũ Kỳ trừng mắt nhìn ông cụ Dương trong TV, trong giọng nói của cô bé lộ rõ sự tức giận.
“Đúng, đúng, papa của các con nhất định không cưới cô công chúa kia đâu.” Phạm My nhìn thấy dáng vẻ của Đường Vũ Kỳ liền gật đầu lia lịa.
“Nhưng hôn sự đã định rồi, còn tổ chức họp báo công khai nữa, lẽ nào đều là giả ư?” Đường Minh Hạo không phải Đường Vũ Kỳ, cậu nhóc không dễ bị lừa như vậy, hơn nữa những vấn đề mà cậu nghĩ đến đều rất thực tế.
Mọi người đều sững sờ khi nghe Đường Minh Hạo nói vậy, câu hỏi của Đường Minh Hạo cũng chính là điều mà bọn họ đang lo lắng.
“Dương Tầm Chiêu đâu? Cậu ta đâu rồi? Người nhà đã định hôn sự cho cậu ta rồi mà cậu ta còn không để tâm sao?” Đường Minh Hạo nhớ lại chuyện hôm qua mình đã gặp Dương Tầm Chiêu, cho dù cả hai đều không nói chuyện như thể người quen nhưng Dương Tầm Chiêu cũng đã biết đến sự tồn tại của cậu bé, vậy thì tại sao bây giờ Dương Tầm Chiêu lại đính hôn cùng công chúa của Quỷ Vực Chi Thành?
“Cục cưng Minh Hạo ơi, đây nhất định không phải là ý của papa con đâu, e là cậu ta cũng không biết chuyện này.” Ông cụ Đường cũng đau lòng khi thấy sắc mặt Đường Minh Hạo đanh lại.
“Đúng, đúng, papa con nhất định là không biết chuyện, chắc chắn đây không phải là ý của papa con.” Phạm My cũng liên tục nói theo ông cụ Đường, Phạm My cũng biết lời nói của mình quá sáo rỗng, không có sức thuyết phục, rồi đột nhiên bà nhớ ra những chuyện mà mình đọc được trên mạng.
Ánh mắt Phạm My loé lên, lập tức lấy di động ra, mở lại trang đã đọc lúc trước, đưa tới trước mặt Đường Minh Hạo: “Cục cưng Minh Hạo xem này, sáng sớm nay, papa con đã trực tiếp sai người ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi Dương thị, ngay cả người cũng đã bị papa con đuổi thẳng cổ như vậy thì sao có thể cưới cô ta chứ.”
“Còn có chuyện này sao?” Bà cụ Đường cũng không biết việc đó, giờ phút này nghe Phạm My nói liền kinh ngạc: “Nếu thật sự là như vậy, thì chuyện kia nhất định không phải là ý của Dương Tầm Chiêu.”
Bà cụ Đường vốn dĩ không phải tức giận với Dương Tầm Chiêu mà là vì những chuyện ông cụ Dương cùng bà cụ Dương đã làm rất quá đáng, bà cụ Đường không muốn Thanh chịu uất ức.
Hiện tại nghe nói sáng nay, Dương Tầm Chiêu đã thẳng tay ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi Dương thị, sắc mặt của bà cụ Đường đã dịu đi rất nhiều: “Xem ra, việc này thực không thể trách Dương Tầm Chiêu.”
“Đúng, đúng, chuyện này nhất định là do ông cụ Dương cùng bà cụ Dương đã giấu Tầm Chiêu làm.” Phạm My liên tục bồi thêm, bà vừa nói vừa nhìn Đường Minh Hạo, hiển nhiên là nói cho Đường Minh Hạo nghe.
Mắt Đường Minh Hạo chợt loé, buồn bực trên mặt cũng tan biến đi phần nào, nếu thật sự là như thế, thì đúng là không thể trách Dương Tầm Chiêu.
“Hai ông bà già này, ngày nào không gây thị phi ngày đó ngứa ngáy trong người thì phải.” Bà cụ Đường trực tiếp thở dài một hơi, Dương Tầm Chiêu cũng rất đáng thương khi có người thân như vậy.
“Bọn họ không thèm hói ý kiến thằng bé đã tự tiện quyết định chuyện riêng của nó, như vậy không sợ làm nó tổn thương ư?” Bà cụ Đường thật sự không hiểu hai ông bà cụ bên đó đang nghĩ gì nữa.
Sống đến từng tuổi này như bọn họ, chẳng phải điều mà họ muốn nhìn thấy nhất là lũ trẻ được bình yên và hạnh phúc sao?
Nhưng những chuyện mà hai ông bà cụ Dương làm, chẳng có chuyện nào là thực tâm làm vì lũ trẻ cả.
Ông cụ Đường không nói gì, trong trường hợp này ở trước mặt hai đứa nhỏ, hiển nhiên là ông cụ Đường chẳng thể bình luận gì huống chi hai người đó còn là người thân của hai đứa trẻ.
“Mọi người nói xem, nếu để cho bọn họ biết chuyện của lũ nhỏ sớm một chút thì liệu họ có làm ra những chuyện như vậy không.” Bà cụ Đường lại thở dài, bà cụ Đường biết lúc trước ông cụ Dương cùng bà cụ Dương không đồng ý cho Thanh cưới Dương Tầm Chiêu vì họ biết Thanh không thể sinh con nhưng Thanh đã sinh cho Dương Tầm Chiêu hai đứa con.
Nếu sớm cho ông cụ Dương cùng bà cụ Dương biết chuyện hai đứa nhỏ, nói không chừng sẽ không định hôn sự với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.
“Nhưng hai người họ biết cháu mà.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, bất ngờ thốt lên một câu như vậy.
Nghe Đường Vũ Kỳ nói, mọi người đồng loạt nhìn cô bé với vẻ mặt kinh ngạc.
“Vũ Kỳ, cháu nói gì? Bọn họ biết cháu? Sao bọn họ lại biết cháu chứ? Cháu có nhầm không?” Bà cụ Đường bán tín bán nghi, bà cảm thấy Vũ Kỳ đã lầm lẫn, dù sao Vũ Kỳ vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi.
“Cháu không có lầm, lần trước khi đến công ty của papa, cháu đã gặp hai người họ.” Đường Vũ Kỳ cực kỳ nghiêm túc, nói rất rành mạch.
“Hai bên đã gặp mặt? Vậy bọn họ có biết cháu là ai không? Có lẽ bọn họ không biết thân phận của cháu chăng?” Bà cụ Đường lại một lần nữa nhịn không được mà hỏi.
“Bọn họ biết thân phận của cháu mà, khi đó cháu đó nói mama của cháu là Hàn Nhã Thanh, papa là Dương Tầm Chiêu, hơn nữa t lúc ấy cháu còn gọi điện thoại cho papa ngay trước mặt họ, họ còn còn ôm cháu khóc, khẳng định là phải đi giám định ruột thịt nữa.” Đường Vũ Kỳ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cô nhóc thực sự rất thông minh, nói chuyện rất rõ ràng, rành mạch.
“Nói vậy tức là bọn họ thật sự biết rồi, giám định ruột thịt cũng đã làm rồi nên khẳng định là chuyện gì cũng biết nhưng tại sao đã biết thân phận của Vũ Kỳ mà họ vẫn không có động tĩnh gì chứ?” Phạm My khẽ nhíu mày, nghĩ không ra.