Chương 1610
Nhưng bây giờ nghe bà Tư Đồ kể lại, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao.
Anh ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi. Anh ta lấy bản thoả thuận đó ra để ép ba cô phải chết.
Cho nên, thực ra chính cô đã hại chết ba mình!
Liễu Ảnh nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này. Cả người cô không kìm chế được mà run lên, khóe môi mím chặt.
Cô nghiến răng mình thật chặt, muốn khống chế bản thân, nhưng chợt nhận ra mình chẳng tài nào khống chế được.
Năm năm trước cô bán mình cho Tư Đồ Không, tưởng rằng hành động đó là cứu ba, nhưng lại không ngờ được rằng, cô làm như vậy chính là giết ba mình, Tư Đồ Không!
Tư Đồ Không cố tình dẫn lối cho cô tới tìm anh ta, sau đó cố tình đặt ra cái bẫy này. Cô không những tự mình bán thân mà còn giúp anh ta trở thành hung thủ giết chết ba mình.
Vậy là, cô để Tư Đồ Không ngủ với mình năm năm trời rốt cuộc là vì cái gì?
Là để cho Tư Đồ Không giết ba cô sao?
Tư Đồ Không tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ, vì sao lại kéo cả cô vào chuyện giữa đàn ông với nhau, vì sao phải lợi dụng cô, vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Hèn gì, hèn gì lúc ở với cô, anh ta không ngừng chà đạp cô, sỉ nhục cô, hóa ra đều là vì mối thù giết ba.
Thế nhưng, bây giờ phải tính toán mối thù giết ba này như thế nào đây?
Ba cô hại chết ba anh ta, thế nhưng cô lại hại chết ba cô.
“Vì sao tôi phải tin lời của bà?” Nhưng đây cũng chỉ là lời nói từ phía bà Tư Đồ mà thôi. Sự thật là như vậy sao? Có khi nào vì muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không mà bà ta cố tình bịa đặt ra câu chuyện như vậy hay không?
“Đúng là năm đó Không làm chuyện này rất kín kẽ, nhưng vẫn có người biết được, mẹ cô là một trong số những người biết chuyện này.” Lúc nói lời này, môi bà Tư Đồ khẽ cong lên, nhìn đường cong trên khóe môi ấy giống như đang mỉm cười.
“Mẹ tôi? Mẹ tôi biết ư?” Liễu Ảnh bàng hoàng, mẹ cô biết chuyện này sao?
Sao có thể như vậy được? Mẹ cô không hề biết chuyện giữa cô và Tư Đồ Không mà.
“Tôi không biết tại sao khi đó mẹ cô lại không nói với cô, nhưng bây giờ cô đi hỏi bà ấy, có thể bà ấy sẽ nói cho cô biết đấy.”
Đường cong vừa mới xuất hiện nơi khóe môi của bà Tư Đồ đã biến mất, sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Hơi thở của Liễu Ảnh nhẹ bẫng, đi hỏi mẹ ư? Mẹ cô thực sự biết sao?
Cô đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi mẹ cô ra nước ngoài, cô có nói với mẹ rằng mình tạm thời không thể đi cùng với họ được. Hình như lúc ấy, mẹ cũng không hỏi cô lý do tại sao.
Những năm qua, mẹ cũng rất ít khi liên lạc với cô. Mỗi lần cô gọi điện, mẹ cũng chẳng nói được mấy câu, chưa bao giờ kể thêm điều gì với cô, cứ như đang trốn tránh gì đó vậy.
Lẽ nào mẹ thật sự biết chuyện này sao?
Mẹ biết chuyện giữa cô và Tư Đồ Không ư?
Thậm chí mẹ còn biết chuyện Tư Đồ Không khiến ba cô tức chết sao?
“Đương nhiên, nếu như cô vẫn không chịu tin thì có thể đi hỏi thẳng Không. Tôi hiểu tính cách của nó, việc nó đã làm, không đời nào nó lại không nhận. Chỉ cần cô hỏi, nó chắc chắn sẽ không gạt cô đâu.” Bà Tư Đồ lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
Giọng nói vẫn êm dịu như vậy, nhưng từng câu từng như như con dao đâm vào trái tim Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh bỗng cảm thấy lồng ngực đau tức, gần như sắp không hít thở được nữa, như tắt thở tới nơi vậy.
Thực ra, muốn biết rõ chuyện này cũng không khó, cho dù mẹ cô không nói, cô cũng có thể đi hỏi Tư Đồ Không.
Tuy rằng Tư Đồ Không độc đoán chuyên quyền, nhưng không đến mức dám làm nhưng không dám nhận. Chỉ cần cô hỏi Tư Đồ Không thì tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Nếu như bà Tư Đồ lừa cô, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau khi nghĩ thông suốt, trái tim cô lạnh lẽo đến mức băng giá, năm năm qua rốt cuộc cô đã làm cái gì?
Suốt năm năm, cô luôn cho là mình đã cứu ba, cứu nhà họ Liễu, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
“Vì sao bà phải nói với tôi những chuyện này? Vì sao đến bây giờ lại muốn nói với tôi những chuyện này, vì sao giờ mới kể ra những chuyện của năm năm trước?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, cô quay sang nhìn bà Tư Đồ lần nữa, ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn. Cô vẫn còn một vài điều nghi ngờ về bà Tư Đồ.
Vừa rồi bà ta nói đã biết rõ chuyện này ngay từ lúc đầu. Nếu như vậy thì vì sao năm năm qua lại chưa từng đến tìm cô, vì sao bây giờ mới tìm gặp?
Bà Tư Đồ nhìn cô, con ngươi thoáng dao động: “Tôi biết thỏa thuận của hai người có thời hạn là năm năm, bây giờ thời gian năm năm đã hết rồi…”