Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1382: ĐỪNG NGHĨ GIẤU TÔI (2)

“Tôi không có khẩn trương, tôi chỉ không muốn ăn, anh thả tôi ra.” Trong lòng Lâm Bối gấp gáp, liền không nhịn được bực bội, giọng nói cũng cao hơn theo bản năng, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.

“Được rồi, không muốn ăn thì không ăn, đừng tức giận, ngoan.” Đường Lăng không rõ vì sao cô lại kháng cự chuyện cùng nhau ăn cơm đến như thế, hơn nữa thậm chí đến tình trạng sợ hãi, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, Đường Lăng không miễn cưỡng, lúc đầu cũng là bởi vì lo lắng cho thân thể của cô nên mới gọi bữa sáng, nhưng hiện tại rõ ràng cô không vui, không muốn ăn thì không ăn, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.

Giọng nói của Đường Lăng rất nhẹ, nhưng tựa hồ có một loại mị lực trong nháy mắt có thể để cho người ta yên bình lại, đánh tan hơn phân nửa phiền não trong lòng của Lâm Bối.

Mặc dù Lâm Bối không nghĩ đến Đường Lăng lại nhượng bộ nhanh như vậy, hơn nữa còn ôn nhu như vậy, quan tâm như vậy, cho nên mặc dù Đường Lăng buông lỏng cô ra, nhưng cô thất thần bất động như cũ.

Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vừa nãy ở trong lòng đã yên tĩnh trở lại, cũng không khẩn trương như vừa rồi.

Trong lòng của cô, Đường Lăng vẫn luôn rất xấu bụng, âm hiểm, thậm chí là hèn hạ, cô chưa từng nghĩ đến Đường Lăng sẽ dỗ dành cô như vậy, hơn nữa vừa rồi rõ ràng là cô không thèm nói đạo lý, Đường Lăng chẳng những không tức giận, còn cực kì kiên nhẫn!!

Đường Lăng như vậy khiến cô không thể hình dung, chỉ là bực bội vốn dĩ ở trong lòng cô đã chậm rãi bị đánh tan.

Lâm Bối nhìn anh, cô cảm thấy trước kia, căn bản là cô chưa nhận biết Đường Lăng chân chính.

Khóe môi của Lâm Bối khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Thưa anh, bữa sáng của anh.” Đường Lăng mở cửa, giọng nói của nhân viên phục vụ truyền đến.

“Được, đưa cho tôi.” Đường Lăng không để nhân viên phục vụ tiến đến, mà tự mình tiếp nhận toa ăn đẩy vào phòng.

Mặc dù khách sạn này mang danh nghĩa là sản nghiệp của tám gia tộc lớn, chỗ này tương đối an toàn, nhưng Đường Lăng vẫn không dám chủ quan, dù sao thân phận của Lâm Bối đặc thù, tình huống càng đặc thù, nếu để cho người khác nhận ra Lâm Bối, để người ta biết tiểu vương tử ở trong gian phòng của anh, chỉ sợ sẽ có phiền phức.

Khi Lâm Bối nhìn Đường Lăng đẩy bữa sáng đến, trong lòng giật mình, sau đó nhanh chóng đi đến toilet, tốc độ của cô rất nhanh, thoạt nhìn như là đang lẩn trốn.

Lúc Đường Lăng quay người vừa vặn thấy được động tác của cô, lông mày của anh khẽ chau lại, cô đây là không muốn cùng anh ăn cơm đến mức nào?

Bất quá chỉ là ăn một bữa cơm, lại sợ đến như vậy sao?

Đến cùng thì cô đang sợ cái gì?

Lúc này Đường Lăng thật sự không nghĩ ra, nhìn thấy cô sắp đi vào toilet, anh không nhịn được gọi: “Thật sự không ăn sao?

Rất phong phú, hơn nữa ngửi cũng rất thơm.”

Lâm Bối nghe được lời của anh, bước chân dừng lại, động tác ngừng một chút, sau một khắc, cô tiếp tục cất bước, muốn tiến vào toilet, cô muốn vào toilet, dù có ngửi được mùi, coi như còn có ngửi được một chút mùi vị, dù cho bị nôn, chí ít thì Đường Lăng cũng không thể phát hiện.

Nhưng ngay lúc cô rảo bước tiến vào toilet, cô ngửi thấy một mùi vị rất thơm, rất thơm, có hương vị của bánh mì, có hương vị của cháo, còn có hương vị của thịt.

Trong lòng Lâm Bối hơi trầm xuống, cô cho là cô sẽ nôn lên nôn xuống như trước kia, nhưng kỳ quái chính là, giờ phút này cô cũng không có cảm giác muốn nôn, ngược lại cảm giác rất đói, đặc biệt đói, đặc biệt muốn ăn gì đó.

Từ khi biết chính mình mang thai không bao lâu, cô liền có phản ứng nôn nghén, vừa mới bắt đầu còn tốt, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng cô chỉ cần ngửi được hương vị liền buồn nôn, muốn ói, đã thật lâu rồi cô không có loại cảm giác rất đói, rất muốn ăn gì đó này.

Hơn nữa hiện tại cô thật sự không có loại cảm giác muốn nôn kia!!

Lâm Bối sửng sốt, cô không biết là có chuyện gì, dường như từ sau hôm qua nhìn thấy Đường Lăng, cô chưa từng buồn nôn, cô vốn cho là bởi vì đã nôn sạch sẽ đồ ở trong dạ dày, không thể nôn nữa, hoặc là bởi vì cô nhìn thấy Đường Lăng quá khẩn trương, cho nên tạm thời lực chú ý bị dời đi.

Nhưng hiện tại cô biết chính mình không hề khẩn trương, đặc biệt là sau khi Đường Lăng vừa mới dịu dàng dỗ dành cô như vậy, cô thật sự không khẩn trương chút nào cả, hơn nữa hiện tại cô ngửi được nhiều hương vị như vậy, lại không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào cả.

Lâm Bối không đi vào toilet, mà quay người, đi đến trước xe đẩy chất đầy bữa sáng, khoảng cách gần như thế, hương vị đồ ăn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt nồng đậm, cô vẫn không có cảm giác buồn nôn trước kia.

Lâm Bối âm thầm hít một hơi, sau đó trực tiếp đưa tay cầm một miếng bánh mì, trực tiếp nhét vào bên trong miệng, sau đó cô cảm giác được mùi thơm của thức ăn, rất thơm, ăn thật ngon, hơn nữa không hề cảm thấy buồn nôn một chút nào cả.

Lâm Bối lại đưa tay, lấy một chiếc bánh bao, nhét vào bên trong miệng lần nữa, bánh bao nhân thịt bò hơi tanh, trước kia thời điểm cô nôn nghén, không dám nghĩ đến, cũng không dám chạm vào, nhưng hiện tại sau khi cô ăn hết, chỉ cảm thấy hương vị rất đậm, đặc biệt mỹ vị.

Khóe môi Lâm Bối hơi cong lên, trong miệng còn chưa nuốt hết, lại đưa tay lấy một cái.

Lúc đầu Đường Lăng bị cử động của cô làm cho ngạc nhiên, không phải nói là không ăn sao? Không phải rất kháng cự sao? Tại sao đột nhiên chạy tới, cứ như vậy trực tiếp ăn?

“Em đã rửa tay chưa? Sao lại trực tiếp dùng tay ăn?” Đường Lăng chặn bàn tay đang muốn vươn ra lấy bánh bao của cô, ngủ một đêm còn chưa rửa tay, lấy bánh mì thì coi như thôi, còn trực tiếp lấy bánh bao, không vệ sinh!!

“Tôi đói.” Lâm Bối bị anh ngăn cản, có chút bất mãn, nâng mắt lên, mang theo vài phần ủy khuất nhìn Đường Lăng, hiện tại cô thật sự đói, thật sự rất đói, thật muốn ăn gì đó, cô đã vài ngày không thể ăn được gì, cô cảm thấy chính mình giờ phút này có thể ăn tiếp một con trâu.

Hiện tại cô chỉ muốn ăn cái gì đó, không muốn đi rửa tay.

“Không phải vừa mới nói không đói bụng, không muốn ăn sao?” Khoé môi Đường Lăng hơi cong lên, người phụ nữ này thật đúng là biến đổi trong chốc lát, cũng không biết là ai vừa nghe đến ăn cơm liền chạy về toilet?

Cũng không biết là ai vừa rồi còn nói rõ ràng với anh, cô không đói bụng, không muốn ăn cơm!!

“Hiện tại tôi đói bụng.” Lâm Bối có chút ảo não, hơi có chút không được tự nhiên, nhưng so với đồ ăn dụ hoặc, những cái kia cũng không tính là gì, cô khó có được khẩu vị tốt như vậy, cô nhất định phải ăn no, ai biết sau này cô có giống như trước kia nữa không, cứ buồn nôn, nôn mãi, không ăn được gì cả.

“Dùng đũa.” Đường Lăng cũng không ép buộc cô đi rửa tay, mà là cầm đũa đưa cho cô, anh cũng nhìn ra cô thật sự rất đói bụng, bằng không cũng sẽ không dùng phương pháp ăn như vậy.

Chỉ là, nhìn dáng vẻ giống như đã vài ngày chưa ăn gì của cô, dù nói thế nào thì hiện tại cô cũng là tiểu vương tử của nước R, coi như cô không được sủng ái ở hoàng thất, nhưng không đến mức không có cơm ăn đi?

Anh cảm thấy trong này hẳn là có vấn đề gì!!

Lần này Lâm Bối không kháng cự, cũng không từ chối, cô nhanh chóng nhận đôi đũa ở trong tay Đường Lăng, sau đó trực tiếp ngồi ở một bên, nhanh chóng bắt đầu ăn.

Đương nhiên, sau khi Lâm Bối nuốt bánh bao xong, sau đó cũng không tiếp tục vội vã như vậy, một là sợ ăn quá gấp dẫn đến khó chịu, hai là kịp phản ứng, ở ngay trước mặt Đường Lăng, cô cũng có chút xấu hổ.

Mặc dù Lâm Bối không vội vã như vừa nãy, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, cũng không lâu lắm, bữa sáng bên trên toa ăn đã bị cô tiêu diệt một nửa.

Đường Lăng không ăn, đứng ở một bên mỉm cười nhìn cô, xem ra, cô thật sự đói!

Nhìn ra dường như đã thật rất lâu rồi cô không ăn cơm.

Bởi vì không biết cô thích ăn gì, cho nên anh gọi tương đối nhiều, số lượng anh gọi tuyệt đối đủ ba đến bốn người ăn, nhưng hiện tại một mình cô đã ăn một nửa, hơn nữa còn không có ý dừng lại.

“Tại sao anh không ăn?” Lâm Bối cảm thấy đã ăn không sai biệt lắm, lúc này mới chú ý tới Đường Lăng vẫn đứng ở một bên nhìn cô, chưa ăn.

“Tôi nhìn em ăn.” Khoé môi của Đường Lăng hơi cong lên, giọng nói rất nhẹ, mang theo ý cười, nghe thoải mái như gió xuân.

Nhưng Lâm Bối vẫn cảm giác có chút xấu hổ: “Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”

Lâm Bối vừa nói chuyện, vừa đẩy bữa sáng đến trước mặt anh, nhưng đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn những bữa ăn kia, dường như có chút không nỡ.

“Hoàng thất nước R đã hết lương thực sao? Đến cả tiểu vương tử cũng không có cơm ăn? Khiến em đói thành như vậy?” Lúc này Đường Lăng mới ngồi ở đối diện cô, câu nói này của Đường Lăng vẫn nhẹ nhàng chậm chạp như cỗ, chỉ là nếu lắng nghe kĩ, còn có thể nghe ra một chút lãnh ý, còn có một chút nguy hiểm.

Anh biết cô không được sủng ái ở hoàng thất, anh cũng biết tình huống của cô ở hoàng thất rất gian nan, anh có thể tưởng tượng ra chắc chắn cô đã chịu không ít bắt nạt.

Nhưng, đó là trước kia, từ hôm nay trở đi, anh tuyệt đối không cho phép bất kì ai bắt nạt cô, hoàng thất cũng không được.

Lâm Bối nghe được lời của anh, rõ ràng thân thể cô đã ứng đờ, bởi vì khẩn trương, bởi vì hoảng hốt, đôi đũa trong tay buông lỏng, bánh bao vừa mới gắp lên trực tiếp rơi xuống…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK