Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1422: THẬT RA TÔI CÓ THẺ ĐI CÙNG ANH (2)

Cô lúc này đứng ở bên cạnh Đường Lăng, cô đứng đó, Đường Lăng còn ngồi, chân của Đường Lăng để ngang đó.

Cô không nhịn được mà nhắc chân, trực tiếp đạp một cước vào Đường Lăng, giọng điệu càng đanh hơn vài phần: “Không phải muốn đi sao? Còn ngồi đó làm gì?”

Nhìn thấy hành vi này của Lâm Bói, người trong phòng đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Đó là Đường Lăng.

Là Đường Lăng đã giết Karoo trên địa bàn của Quỷ Vực Chi Thành.

Là Đường Lăng khiến thủ lĩnh hiện nay của Quỷ Vực Chi Thành vừa mới đền xin lỗi.

Là Đường Lăng khiến người của Quỷ Vực Chi Thành sau khi gặp mặt đều phải nhún nhường.

Là Đường Lăng khiến Đô đại nhân vừa cật lực lầy lòng cũng không lay động được.

Đường Lăng vừa rồi đối với Đô đại nhân, đối với đại vương tử cũng không có nhìn thẳng một cái.

Bây giờ tiểu vương tử vậy mà trực tiếp dùng chân đạp người ta?

Đây là điên rồi sao?

Đường Lăng ngay cả Karoo cũng giết rồi, cái thân thể nhỏ bé này của tiểu vương tử, Đường Lăng liệu có khi nào một cái tát thì đánh chết tiểu vương tử không.

Đường Lăng rõ ràng cũng không ngờ Lâm Bội lại đạp anh, nhất thời cũng sững ra.

Đại vương tử hít ngược một hơi khí lạnh, sau đó bèn định đi lên, muốn cản ở trước mặt Lâm Bồi, đại vương tử cũng sợ Đường Lăng thật sự tức giận trực tiếp đánh chết Lâm Bồi!

“Tiểu vương tử, người điên rồi sao.” Đô đại nhân sau khi hoàn hồn thì lập tức sửng sốt thốt lên: “Người sao có thể đối với cậu Đường như vậy, cậu Đường là khách quý của chúng ta, ngay cả người của Quỷ Vực Chi Thành đều cung kính với cậu Đường, quốc vương của chúng ta cũng rất tôn trọng người anh hùng như cậu Đường, người sao dám đối với cậu Đường như vậy, người có từng nghĩ hậu quả khi làm như vậy không, người thật sự không biết nặng nhẹ.”

Đô đại nhân không hề khách sáo mà chỉ trích Lâm Bồi, tuy miệng gọi tiểu vương tử, nhưng đối với Lâm Bồi lại không có chút tôn trọng nào.

Lâm Bồi sa sằm mặt mày, khóe môi mím chặt, nhất thời không có nói chuyện, chỉ là khi nhìn sang Đường Lăng, trong mắt nhiều thêm vài phần lửa giận.

Đều là Đường Lăng hại!!

“Cậu Đường, cậu đừng tức giận, tiểu vương tử không hiểu chuyện, đắc tội với cậu, chuyện này tôi sẽ nói với quốc vương của chúng tôi, đến lúc đó quốc vương của chúng tôi nhát định sẽ xử lý nghiêm chuyện này.” Đô đại nhân sợ Đường Lăng sẽ tức giận, vội vàng nhận lỗi với Đường Lăng.

Đường Lăng của bây giờ không còn là nhân vật nhỏ không đáng đề ý nữa, Đường Lăng của bây giờ là anh hùng giết Karoo, khiến người của Quỷ Vực Chi Thành kính sợ, là người tuyệt đối không thẻ đắc tội.

Ánh mắt của Đường Lăng nhìn sang Đô đại nhân, ánh mắt rất lạnh, lạnh đến mức khiến Đô đại nhân không kìm được mà run rẩy.

“Cậu Đường cậu đừng tức giận, tiểu vương tử đối với cậu như vậy…” Đô đại nhân chạm vào ánh mắt của Đường Lăng, nhất thời cảm thấy cả người run rầy, không kìm được mà muốn lùi lại, ông ta đã kìm chế, mới không lùi lại.

“Tôi vui lòng, cần ông quản sao.” Đường Lăng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu đó rất tùy hứng, vào lúc mấu chót nhát, giọng điệu đó dường như còn mang theo vài phần kiêu ngạo, còn có một chút vui vẻ.

Đô đại nhân ngây ra, ngây ngốc nhìn Đường Lăng, nhất thời hoàn toàn chưa hoàn hồn, hoàn toàn không hiểu Đường Lăng đây là có ý gì.

Đường Lăng đứng dậy, khi nhìn sang Lâm Bối, trong đôi mắt hiện rõ ý cười, không có sự lạnh lùng khi nhìn sang Đô đại nhân của vừa rồi, chỉ có sự dịu dàng như nước xuân: “Ừm, chúng ta đi.”

Rất rõ ràng, anh đây là đáp lại lời vừa rồi của Lâm Bối.

Đô đại nhân ngắn ra, lúc này càng sốc, tình huống gì vậy, Lâm Bồi vừa rồi đối với Đường Lăng như vậy, Lâm Bói vừa rồi đã đá Đường Lăng rồi, Đường Lăng vậy mà không tức giận, hơn nữa thái độ của Đường Lăng đối với Lâm Bói vẫn tốt như vậy?

Đường Lăng đều không đề ý ông ta, cũng không để tâm đại vương tử, tại sao lại có thái độ tốt như vậy đối với tiểu vương tử?!

Lúc này, không chỉ một mình Đô đại nhân sóc, lúc này tắt cả mọi người trong phòng đều sốc.

Bao gồm cả đại vương tử.

Đại vương tử cũng không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì?

Đại vương tử cũng nghĩ không thông chuyện này là vì sao?

Đường Lăng đã cất bước đi ra ngoài, mây người vốn đứng ở bên cạnh Đường Lăng vội nhường đường.

Đường Lăng đưa mắt nhìn Lâm Bồi, khẽ mỉm cười với cô, không có nói gì nhiều, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.

Lâm Bồi thầm hít thở một hơi, cô biết loại tình huống này, cô hoàn toàn không thể từ chói, càng huống chi cô vừa rồi còn đạp Đường Lăng một cước, nêu như bây giờ cô không tiễn Đường Lăng, nói không chừng Đường Lăng vừa rời đi, Đô đại nhân sẽ ép cô đi gặp quốc vương.

Đến lúc đó quốc vương chắc chắn sẽ tức giận, sẽ trách tội cô, đến lúc đó cô và mẹ đều sẽ chịu trừng phạt.

Lâm Bối tuy trong lòng có hơi ảo não, có điều nghĩ đến lời trước đó Đường Lăng nói với Đô đại nhân, trong lòng lại có chút cảm xúc kỳ lạ.

Câu trả lời vừa rồi của Đường Lăng nghe thì có hơi trẻ con, có hơi tùy hứng, nghe nói hình tượng của Đường Lăng ở bên ngoài đều luôn rất điềm tĩnh, như Đường Lăng vừa rồi, là vì cô nhỉ?!

Khóe miệng của Lâm Bồi mím càng chặt, lý trí nói cho cô biết, cô bắt buộc phải cách xa Đường Lăng, không thể có tiếp xúc với Đường Lăng được nữa, nhưng một vài việc mà Đường Lăng làm lại thỉnh thoảng có thể chạm vào đáy lòng của cô, khiến cô…

khiến cô dường như có hơi không kiểm soát được…

Trong đầu của Lâm Bối lúc này có quá nhiều suy nghĩ, cô thầm hít thở một hơi, sau đó cất bước đi theo đằng sau Đường Lăng.

Sau khi Đường Lăng cảm nhận được động tác của Lâm Bồi, khóe miệng rõ ràng nhoẻn lên, trong đôi mắt tuyệt đẹp đó cũng mang theo ý cười, còn có sự dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện.

Đại vương tử lúc này đứng ở đối diện Đường Lăng, anh ta bởi vì chuyện vừa rồi mà quá kinh ngạc, trong lòng cũng có quá nhiều nghi hoặc, cho nên đôi mắt của đại vương tử đều luôn nhìn Đường Lăng.

Khi đại vương tử nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Đường Lăng rõ ràng đã sững ra, khi đại vương tử nhìn thầy sự dịu dàng sắp say chết người đó của Đường Lăng, cơ thể của đại vương tử hiển nhiên cứng đờ.

Không, không phải chứ?

Thần sắc như này của Đường Lăng…

Đường Lăng sẽ không phải là thích Lâm Bối rồi chứ?!

Lễ nào? Lẽ nào Đường Lăng cũng thích đàn ông?!!

Bản thân đại vương tử chính là thích đàn ông, cho nên điểm này đối với đại vương tử mà nói ngược lại không có không chấp nhận.

Mà một khi sau khi chấp nhận chuyện như này, đại vương tử liền cảm thấy càng nghĩ càng có khả năng.

Đường Lăng đối với ai cũng mang vẻ lạnh băng băng, đối với ai cũng không để ý, đối với Dụ Đạt của Quỷ Vực Chi Thành là như vậy, đối với Đô đại nhân là như vậy, đối với anh ta cũng là như vậy.

Nhưng Đường Lăng chỉ đối với Lâm Bồi là khác.

Đường Lăng điểm danh muốn Lâm Bối đi cùng anh, Lâm Bói quát Đường Lăng, Lâm Bói thậm chí còn đạp Đường Lăng, Đường Lăng cũng không tức giận.

Đúng rồi, Đường Lăng vừa rồi nói cái gì?

Đường Lăng nói anh vui lòng!!

Đúng, Đường Lăng nói vui lòng, vui lòng bị Lâm Bồi đạp.

Nếu thích một người, tự nhiên sẽ vui lòng bị đạp, chỉ giữa người yêu mới thích loại lạc thú bị đánh mắng yêu như này!

Cho nên Đường Lăng chắc chắn là thích Lâm Bồi!

Đường Lăng thích Lâm Bồi, vậy Lâm Bồi thì sao?

Lâm Bồi đi theo bên cạnh anh ta cũng được máy năm rồi, anh ta biết Lâm Bói không thích đàn ông.

Loại vần đề này không thể miễn cưỡng!

Nếu giữa một nam một nữ, chung đụng lâu rồi, nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình, nhưng ván đề giới tính này không thay đổi được, cũng không cưỡng ép được.

Đường Lăng nếu như thích anh ta, anh ta ngược lại có thể chấp nhận, anh ta không để ý từ từ bồi dưỡng tình cảm với Đường Lăng.

Nhưng Lâm Bối lại không thích đàn ông, chuyện này hoàn toàn không có cách!

Trong lòng đại vương tử lúc này có hơi khẩn trương, đại vương tử cảm tháy rất có lỗi với Lâm Bồi, anh ta cảm thấy anh ta không thể ném Lâm Bồi vào miệng hổ không quản như vậy được.

Cho nên khi Đường Lăng đi đến bên cạnh đại vương tử, cơ thể của đại vương tử hơi nghiêng về trước, tiến sát bên người Đường Lăng, tháp giọng nói: “Đường Lăng, néu không tôi đi cùng anh.”

Lúc này câu nói này của đại vương tử đè hơi thấp, nhưng âm điệu hơi nâng lên, rõ ràng pha tạp tỏa ra vài phần ám muội, néu Đường Lăng thích Lâm Bối, rõ ràng Đường Lăng thích đàn ông.

Vậy thì Đường Lăng chắc chắn hiểu được ý của anh ta, nói cho cùng, anh ta cũng không kém Lâm Bồi.

Anh ta tuy không có trông tinh tế như Lâm Bói, nhưng dáng mạo cũng không tệ.

Bước chân của Đường Lăng khựng lại, đôi mắt vốn mang ý cười nhanh chóng chuyển sang đại vương tử, nhìn thẳng đại vương tử, nhìn thấy nụ cười thâm ý đó của đại vương tử, Đường Lăng sững ra, sau đó lập tức hiểu ý của đại vương tử.

Liên quan đến chuyện đại vương tử thích đàn ông, Đường Lăng biết, bởi vì chuyện lần trước ở khách sạn, anh đã tra được điểm này.

Lúc này, Đường Lăng chỉ cảm thấy một loại cảm giác sét đánh ngang tai, Đường Lăng trước giờ luôn vui buồn không thể hiện ra mặt vào lúc này mặt mày rõ ràng có hơi khó coi rồi.

Giọng nói vừa rồi của đại vương tử tuy đè rất tháp, người khác trong phòng không có nghe thầy, nhưng Lâm Bồi vừa đi theo bên cạnh Đường Lăng lại nghe thấy rồi.

Lâm Bối cũng sững ra, cô hiểu ý của đại vương tử nhanh hơn Đường Lăng một bước, sau khi sững sờ, Lâm Bói không kìm được mà khẽ bật cười thành tiếng!

Cô lúc này không có nhìn thấy sắc mặt của Đường Lăng, đều có thể tưởng tượng ra tâm trạng của anh lúc này.

Đáng đời, ai kêu cứ bắt nạt cô, lần này, cũng để Đường Lăng ném thử loại cảm giác nói không ra lời như này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK