“Chị, làm sao đây? Em không muốn đến cục cảnh sát, em không muốn ngồi tù.” Cổ Linh Linh lúc này đã bị dọa không còn chủ ý gì nữa, cô ta đem tất cả hy vọng đều đổ lên người của Cổ Doanh Doanh.
Mắt của Cổ Doanh Doanh hơi lóe lên, cô ta cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn sang cảnh sát, mặt mày kiên định nói: “Tôi thật sự không có trộm đồ, tôi vốn dĩ muốn mua chiếc vòng ngọc này, lúc đó tôi cùng lúc xem mấy cái, có thể trong lúc không cẩn thận cho lộn vào trong túi của mình, tôi lúc đó không có phát hiện.”
Không thể không nói, lý do Cổ Doanh Doanh tìm được vô cùng hay.
Cổ Doanh Doanh biết dưới loại tình thế này, cô không thể phản bác, dù sao bây giờ từ trong túi của cô ta soát ra được chiếc vòng ngọc, cho nên cô ta nghĩ ra một lý do hoàn mỹ như thế.
Dù sao nơi này không có camera, cô ta nói không cẩn thận cho nhầm vào trong túi của cô ta, cũng không có ai có thể phản bác cô ta cả.
“Ai ya, thật sự khéo nha, sao lại cứ không cẩn thận cho nhầm vào túi của cô Cổ chứ? Cô Cổ, lý do này của cô tuy bịa rất hay, nhưng tôi không chấp nhận.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh, trực tiếp mỉm cười.
Cổ Doanh Doanh tưởng lý do cô ta bịa ra như thế thì hết chuyện rồi? Có thể không?
Khoảnh khắc sau, Hàn Nhã Thanh đột nhiên xoay sang cảnh sát, nụ cười trên mặt của cô nhanh chóng che đi, đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Anh cảnh sát, tôi bây giờ chính thức khởi kiện, kiện Cổ Doanh Doanh.”
Tinh thần lúc này của Hàn Nhã Thanh, một chút cũng không có ý nói đùa.
“Nếu như cô Hàn muốn khởi kiện, bên phía cảnh sát chúng tôi đương nhiên sẽ theo luật mà xử lý.” Người cảnh sát 40 tuổi đó nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh thì ngây ra, có điều vẫn công bằng nói một câu.
“Căn cứ theo điều 264 của ‘luật hình sự’, nếu số tiền trộm rất lớn hoặc có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng khác thì có thể phạt tù trên 10 năm hoặc tù chung thân, anh cảnh sát, 60 tỷ chắc coi như số tiền rất lớn rồi chứ?” Hàn Nhã Thanh nhìn cảnh sát, rất nghiêm túc hỏi.
“Ừm, tính.” Người cảnh sát 40 tuổi đó suy nghĩ một lát, sau đó khẽ gật đầu, 60 tỷ quả thật tính là số tiền rất lớn.
Hàn Nhã Thanh đối với pháp luật hiểu rõ như thế, cảnh sát đương nhiên càng không dám qua loa.
“Đừng, đừng, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn.” Cổ Linh Linh nghe nói phải ngồi tù trên 10 năm thì bị dọa cả người không nghe theo sự khống chế mà run rẩy.
“Như thế đi, tôi trả tiền mua chiếc vòng ngọc này.” Cổ Doanh Doanh không có ngờ Hàn Nhã Thanh sẽ ở trước mặt mọi người trực tiếp khởi kiện, Cổ Doanh Doanh trong lòng biết rõ, nếu như Hàn Nhã Thanh thật sự muốn kiện cô ta, sự việc chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Đương nhiên, lấy thế lực của nhà họ Cổ bọn họ, không thể để cô ta đi tù, nhưng nếu như Hàn Nhã Thanh thật sự kiện cô ta, chuyện này nháo to, sẽ hủy đi danh tiếng của cô ta.”
Nếu như danh tiếng của cô ta bị hủy, chắc chắn sẽ không thể gả cho Dương Tầm Chiêu.
Cho nên, Cổ Doanh Doanh biết chuyện này tuyệt đối không thể làm lớn.
Bây giờ cách tốt nhất chính là chuyện lớn hóa nhỏ, mau chóng giải quyết.
“Ừm, chủ ý này không tệ.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh, trên mặt rõ ràng lộ ra nụ cười, nghe ý tứ này là đồng ý rồi.
Cổ Doanh Doanh rõ ràng thở phào một hơi, chỉ cần Hàn Nhã Thanh đồng ý rồi, chuyện này dễ làm, cô ta vốn dĩ cũng định mua chiếc vòng ngọc này, tất cả tình huống bây giờ đối với cô ta mà nói không có bao nhiêu tổn thất, chỉ có điều không thể phản kích.
Trong lòng Cổ Doanh Doanh lại nhiều thêm vài phần chế giễu, đồ ngu Hàn Nhã Thanh thật sự đủ ngu, hại cô ta vừa rồi còn lo lắng lâu như vậy.
“Cô Cổ quả thật muốn mua chiếc vòng ngọc này, lấy chuyện này giải quyết chuyện đó, đúng không?” Hàn Nhã Thanh nhìn sang Cổ Doanh Doanh, lại hỏi một câu.
Lời nói lúc này của Hàn Nhã Thanh có hơi tinh vi.
Cổ Doanh Doanh đương nhiên nghe ra hàm ý bên trong lời nói của cô, có điều lúc này, cô cũng không thể tranh luận với Hàn Nhã Thanh gì cả, cô ta bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, sau đó mau chóng rời khỏi.
Cảm giác bị nhiều người vây xem rồi nghi luận về mình rất không tốt.
Cổ Doanh Doanh chậm rãi khẽ gật.
“Được, được, chúng tôi mua chiếc vòng ngọc này, mấy người xuất hóa đơn đi, chúng tôi lập tức đi thanh toán.” Cổ Linh Linh rõ ràng cũng thở phào, mua chiếc vòng ngọc thì giải quyết được vấn đề, chuyện này thật sự quá đơn giản.
Nói sớm cho rồi, 60 tỷ thì có thể giải quyết vấn đề, căn bản không tính là chuyện gì cả, huống chi, bọn họ cũng không phải bỏ ra 60 tỷ không, bọn họ có được một chiếc vòng ngọc giá trị 60 tỷ.
Bọn họ một chút tổn thất cũng không có.
“Cô Hàn, các cô đây là định hòa giải sao? Nếu như các cô định hòa giải, vậy chúng tôi trở về đây.” Cảnh sát thấy tình cảnh này, bèn đưa ra đề nghị muốn rời khỏi, người cảnh sát hơn 40 tuổi rất rõ chuyện hôm nay không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hàn Nhã Thanh này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, mà nhà họ Cổ càng lợi hại, ông ta ai cũng không đắc tội được, ông ta bây giờ chỉ muốn mau chóng tìm lý do rời khỏi.
“Anh cảnh sát, anh đừng có vội như thế, đợi chuyện này giải quyết xong rồi hẵng đi, tôi sợ các anh đi rồi, cô Cổ sẽ hối hận.” Nhưng, Hàn Nhã Thanh lại lên tiếng ngăn cản bọn họ.
“Cái này?” Sắc mặt của người cảnh sát hơi thay đổi, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô, ông ta chỉ có thể đáp lại: “Được.”
“Hàn Nhã Thanh, cô có ý gì, chúng tôi sao có thể hối hận, không phải chỉ có 60 tỷ thôi sao? Huống chi chúng tôi vốn dĩ chính là đến mua chiếc vòng ngọc.” Cổ Linh Linh trực tiếp tức giận, lần nữa gắt gỏng lên.
“Cô Cổ, vẫn nên giải quyết vấn đề trước đi.” Người cảnh sát nghe thấy tiếng quát của Cổ Linh Linh, có hơi bất mãn.
“Mau chóng xuất hóa đơn đi, lười ở đây lãng phí thời gian với mấy người.” Cổ Linh Linh nhìn chị Lưu ở trong quầy, trực tiếp trút giận lên người chị Lưu.
Chị Lưu đương nhiên không dám nói gì, cầm lấy bút, muốn biết hóa đơn.
“Chị Lưu, trước tiên đừng vội viết hóa đơn.” Nhưng Hàn Nhã Thanh lại đột nhiên lại lên tiếng ngăn cản chị ta.
Khóe miệng của Tư Đồ Không khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt, nếu như chuyện này giải quyết như thế, cô đã không phải là Hàn Nhã Thanh.
Cho nên, anh ta tin kịch hay còn ở phía sau.
Mọi người nghe thấy lời này của Hàn Nhã Thanh đều dần dần nhìn sang cô, mặt mày nghi hoặc không hiểu.
Vừa rồi Hàn Nhã Thanh không phải đồng ý rồi sao? Thế nào lại không để viết hóa đơn?
“Hàn Nhã Thanh, cô có ý gì? Cô lại muốn giở trò gì?” Cổ Linh Linh tính cách bộp chộp, lúc này khẩn trương đến mức sắp nhảy dựng lên rồi.
Rõ ràng muốn giải quyết, thế nào đột nhiên lại thay đổi?
“Cô Hàn, vừa rồi rõ ràng là cô nói, chúng tôi mua chiếc vòng ngọc này thì chuyện này coi như giải quyết, lẽ nào cô bây giờ muốn nuốt lời?” Cổ Doanh Doanh lúc này cũng có hơi không hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, cho nên trong lòng cũng có hơi lo lắng.
“Cô Hàn, vừa rồi nhiều người có mặt tại đây, cảnh sát cũng có mặt, chuyện cô đã đồng ý mà lại nuốt lời như thế sợ rằng không hay lắm.” Mắt Cổ Doanh Doanh lóe lên, đem cảnh sát ra hù Hàn Nhã Thanh.
“Cô Cổ yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời.” Hàn Nhã Thanh nhìn sang Cổ Doanh Doanh, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất rạng rỡ, cô chắc chắn sẽ không nuốt lời.