Chương 1633
“Anh định giải quyết như thế nào? Giết người phải đền mạng, anh đã giết ba tôi, vậy thì đền mạng cho ông ấy đi?” Giờ đây, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không tin anh ta. Đối với cô, tất cả những gì anh ta nói bây giờ đều là dối trá, đều là bịp bợm.
Dù sao thì anh ta đã lừa gạt cô không chỉ một lần.
“Liễu Ảnh, hãy tin anh.” Giọng nói của Tư Đồ Không còn khàn hơn lúc trước. Anh ta vươn tay, muốn ôm cô vào lòng: “Anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi.”
“Cho anh một cơ hội? Tổng giám đốc Tư Đồ còn muốn tôi cho anh một cơ hội gì?” Liễu Ảnh cảm thấy câu nói này của anh ta hết sức nực cười. Anh ta còn muốn cô cho anh ta cơ hội cơ đấy. Từ trước tới nay, cô luôn là người bị lừa gạt, anh ta lừa cô xoay mòng mòng, anh ta cần cô phải cho anh ta cơ hội gì?
“Ở lại bên anh, đừng đi, tất cả mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Tư Đồ Không khẽ hít vào một hơi. Anh ta biết, hiện tại đưa ra yêu cầu này với cô là hơi quá quắt, nhưng anh ta không thể để cô ra đi được, nhất là trong tình cảnh này.
Vốn dĩ cô đã muốn bỏ anh ta rồi, bây giờ lại biết được anh ta đã giết hại ba mình, biết được khi đó anh ta đã lừa cô, đương nhiên cô sẽ càng muốn bỏ đi.
Nếu như bây giờ để cô ra đi, sau này anh ta muốn cô quay trở về bên mình e rằng sẽ rất khó.
“Không thể nào.” Liễu Ảnh từ chối thẳng thừng, trong giọng nói vô cùng kiên quyết còn có sự phẫn nộ và căm hận. Cô không thể tin nổi, bây giờ cô đã biết hết tất cả rồi, vậy mà anh ta vẫn muốn cô ở lại bên cạnh.
Còn câu anh ta nói vì thích cô ban nãy, cô hoàn toàn không tin. Từ trước tới nay, anh ta luôn lạnh nhạt, giữa họ còn có một mối thù thì sao anh ta có thể thích cô được.
Cho dù họ không có thù oán với nhau, cô cũng không tin rằng Tư Đồ Không sẽ thích cô.
Cô ở bên anh ta năm năm, cho dù mấy năm sau này, Tư Đồ Không đã thôi giày vò, sỉ nhục cô như lúc đầu, nhưng anh ta cũng chẳng hề có vẻ gì là thực sự thích cô cả.
Đối với cô, anh ta chỉ có ý muốn chiếm hữu mà thôi.
Cho dù không biết sự thật năm năm trước, cô cũng sẽ ra đi. Huống hồ là bây giờ, cô đã biết hết tất cả.
Vậy nên, cô tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta được. Dù thực sự phải liều mạng với anh ta, cô cũng sẽ không ở lại bên anh ta nữa.
“Liễu Ảnh, anh sẽ không để em đi đâu.” Tư Đồ Không rất kiên quyết với chuyện này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô ra đi, nhất là vào lúc này.
“Dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì không cho tôi đi? Anh dựa vào cái gì?” Liễu Ảnh trừng mắt nhìn anh ta. Đúng là không thể tin được. Đến lúc này rồi mà anh ta vẫn muốn cưỡng ép cô.
“Tôi không thể tiếp tục ở lại bên anh được nữa. Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không tiếp tục chung sống với anh.”
Lúc nói những lời này, Liễu Ảnh đứng bật dậy. Cô vẫn cầm con dao gọt hoa quả mà Tư Đồ Không nhét vào tay khi nãy, nhưng tay cứ run lên bần bật, cô cũng không đâm con dao trong tay mình về phía Tư Đồ Không.
Có lẽ là không dám, có lẽ là còn có nguyên nhân khác.
Không đời nào cô giết Tư Đồ Không thật.
Cho dù Tư Đồ Không đã hại chết ba cô, cô cũng sẽ không giết Tư Đồ Không bằng cách này.
Cô không ngừng tự nhủ rằng hành động này là phạm pháp, cô không thể giết người. Dường như chỉ có như vậy mới thuyết phục được bản thân.
Cô quay về là muốn hỏi Tư Đồ Không cho ra nhẽ. Bây giờ đã hỏi được rõ ràng rồi, vậy thì cô cũng nên đi thôi.
Còn về chuyện sau này, cô cần phải suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào.
Bây giờ cô buộc phải ra đi, cô không thể chung sống với Tư Đồ Không nữa. Một phút cũng không.
Liễu Ảnh đứng dậy định đi ra ngoài.
Nhưng Tư Đồ Không đã tức tốc giơ tay kéo cô lại. Đôi mắt anh ta ẩn chứa nỗi đau đớn trĩu nặng, giọng nói khàn đặc: “Đừng đi, đừng bỏ đi.”
“Không, tôi không muốn, tôi không muốn sống cùng anh. Anh lợi dụng tôi, giết chết ba tôi. Tôi bị anh lừa năm năm rồi, tôi sẽ không bị anh lừa nữa đâu.” Liễu Ảnh ra sức giãy giụa, muốn vùng thoát khỏi anh ta.
Những chuyện khác có thể tạm thời gác lại, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng được.
Liễu Ảnh vùng vẫy dữ dội, nhưng đối với Tư Đồ Không thì chẳng ăn nhằm gì.
Tư Đồ Không sợ cô sẽ làm mình bị thương, nên vẫn luôn nắm chặt bàn tay đang cầm con dao gọt hoa quả của cô.
“Anh buông tôi ra. Tư Đồ Không, anh buông tôi ra.” Liễu Ảnh phẫn nộ, căm hận, nên càng giãy giụa mạnh hơn. Anh ta dựa vào cái gì mà không cho cô đi? Dựa vào cái gì?