Chương 1632
Mặt Tư Đồ Không ngày càng sầm lại, đặc biệt là khi nghe đến những lời cuối của Liễu Ảnh.
Thật ra, từ trước đến nay, Tư Đồ Không chưa bao giờ nói với bà Tư Đồ về chuyện của Liễu Ảnh. Anh ta vẫn luôn cho rằng bà Tư Đồ không hay biết gì, nhưng bây giờ, xem ra anh ta đã sai ngay từ đầu rồi.
Bà Tư Đồ đã thừa biết, hơn nữa còn biết hết tất cả mọi chuyện.
Lúc này, mục đích việc bà Tư Đồ tìm gặp Liễu Ảnh đã quá rõ ràng.
“Liễu Ảnh, em đừng quan tâm đến chuyện gì cả, tất cả cứ giao cho anh xử lý, được không? Anh cam đoan sẽ cho em một câu trả lời khiến em hài lòng.” Hiện tại, Tư Đồ Không rất rõ tình cảm của mình dành cho cô. Vậy nên anh ta có thể không màng đến bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô rời đi.
Anh ta đảm bảo sẽ xử lý tốt những chuyện đó. Điều duy nhất anh ta muốn cầu xin, đó là cô có thể ở lại bên cạnh anh ta.
“Một câu trả lời khiến tôi hài lòng? Anh cảm thấy câu trả lời như thế nào mới khiến tôi hài lòng?” Liễu Ảnh cười khẩy. Anh ta đã hại chết ba cô, hơn nữa còn dùng chính thỏa thuận của bọn họ để hại chết ba cô. Thế mà bây giờ anh ta lại nói sẽ cho cô một câu trả lời khiến cô hài lòng.
Có phải nực quá nực cười rồi không?
Tư Đồ Không thẫn thờ, khóe môi mím chặt, anh ta cũng biết chuyện này không dễ giải quyết. Dù sao trước kia ba của cô cũng thật sự vì anh ta mà chết. Hơn nữa, ngay từ đầu anh ta đã có mục đích hãm hại Liễu Vu Tiên rồi.
“Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ nói muốn cho tôi một câu trả lời thỏa đáng sao? Giết người đền mạng, Tổng giám đốc Tư Đồ trả mạng cho tôi đi.” Giờ phút này, Liễu Ảnh thật sự hận Tư Đồ Không, cô cảm thấy mình hận anh ta đến cùng cực. Bây giờ, cô thật sự muốn liều mạng với anh ta.
Đôi mắt của Tư Đồ Không hơi nheo lại nhìn cô. Anh ta thấy rõ trong đôi mắt cô tồn tại sự hận thù đối với anh ta. Tư Đồ Không nhìn ra được những lời này của cô thật sự không phải là đang nói đùa.
Anh ta đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, để vào tay cô: “Được, nếu như đây là điều em muốn, nếu làm như vậy có thể khiến em không còn hận anh nữa, có thể khiến em tha lỗi cho anh.”
Tư Đồ Không nhét con dao gọt hoa quả vào tay Liễu Ảnh.
Liễu Ảnh không ngờ anh ta lại làm như vậy. Tư Đồ Không mà cô biết luôn là một kẻ độc tài, chuyên quyền. Hơn nữa, anh ta vẫn luôn cảnh giác cao độ. Cô thật sự không ngờ, giờ phút này, anh ta lại dám nhét con dao gọt hoa quả vào tay cô.
Hiện giờ cô thật sự hận anh ta, thật sự muốn liều mạng một phen với anh ta.
Nhưng sau khi cầm con dao gọt hoa quả, bàn tay của cô lại run lên dữ dội. Lúc này đây, Tư Đồ Không đang ở trước mặt cô, cách cô chưa đầy nửa mét.
Cô đang cầm một con dao gọt hoa quả trong tay, chỉ cần vươn người về phía trước là có thể đâm trúng anh ta. Nhưng bàn tay của cô lại không ngừng run rẩy, không có cách nào có thể đâm dao về phía anh ta.
“Không đành lòng sao?” Vẻ mặt u ám và đáng sợ của Tư Đồ Không lập tức dịu đi. Đương nhiên anh ta nhận ra sự do dự của cô, cô không muốn giết anh ta, không nỡ làm anh ta bị thương.
Thật ra một con dao gọt hoa quả cũng sẽ không giết anh ta được, trừ khi đâm thẳng vào tim.
Nhưng bây giờ, ngay cả đâm dao về phía anh ta mà cô cũng không đành lòng, vậy thì thật ra cô vẫn còn có cảm tình với anh ta, ít nhất thì năm năm bên nhau cũng không hề uổng phí.
Đối với anh ta, như vậy đã là đủ rồi, cũng đã khiến anh ta rất hài lòng. Bởi dù sao, bây giờ cô đã biết chuyện anh ta giết ba mình nhưng vẫn không đành lòng ra tay với anh ta.
“Liễu Ảnh, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết, em không cần quan tâm đến điều gì cả, được không?” Lúc này, giọng nói của Tư Đồ Không đã không còn vẻ lạnh lùng như trước mà tràn đầy dịu dàng, còn có chút khẩn cầu.
Thật ra, trong tất cả những chuyện này, cô là người vô tội nhất. Anh ta không biết ban đầu mình đã nghĩ gì nữa, anh ta thật sự hối hận vì trước kia đã làm những chuyện khiến cô tổn thương.
Anh ta biết nguyên nhân gây ra cái chết của ba cô đích thực là do anh ta. Đây là sự thật, một sự thật không thể thay đổi, cũng không thể cứu vãn.
Anh ta cũng đã từng nghĩ đến hậu quả khi cô biết chuyện đó, nên mấy năm qua vẫn luôn lừa gạt cô. Anh ta vốn cho rằng có thể giữ kín được chuyện đó.
Anh ta còn tưởng rằng, chỉ cần cô không biết chuyện của năm năm trước thì họ có thể mãi mãi ở bên nhau.
Anh ta vội vàng muốn cô sinh cho anh ta một đứa con, cũng là vì sợ sau khi cô biết chuyện năm đó, cô sẽ bỏ đi không một chút do dự. Anh ta nghĩ, nếu như có một đứa con, ít nhất cô sẽ không bỏ đi.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, mẹ anh ta lại nói hết mọi chuyện cho cô nghe vào lúc này.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến anh ta có phần không kịp trở tay, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ xử lý tốt. Anh ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, sẽ không làm cô phải khó xử.