CHƯƠNG 1090: XẢY RA CHUYỆN LỚN (2)
Anh cũng không thể nói năm năm trước anh bỏ tiền mua Liễu Ảnh, mua năm năm, hơn nữa thời hạn năm năm sắp đến rồi.
Nếu anh thật sự nói như vậy với Hàn Nhã Thanh, vậy hậu quả khẳng định anh không dám nghĩ, người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu quá lợi hại, chọc ai cũng không nên chọc cô ấy.
“Tôi sẽ xử lý chuyện này.” Tư Đồ Không không giải thích nhiều, tuy nhiên vẫn biểu lộ thái độ của chính mình, trong khoảng thời gian này, anh ta luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này, anh ta nhất định sẽ giữ Liểu Ảnh tiếp tục ở lại bên mình.
Đương nhiên, không phải là quan hệ lúng túng khó xử, anh sẽ cho cô có được tất cả những gì cô nên có.
Hàn Nhã Thanh hơi nhăn mày, Tư Đồ Không không trả lời câu hỏi khiến Hàn Nhã Thanh cảm giác được mối quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh không đơn thuần, hơn nữa sợ là còn có phần lúng túng.
“Chủ tịch Tư Đồ, Liễu Ảnh theo anh bao lâu rồi?” Hàn Nhã Thanh không tỏ ý kiến gì về câu trả lời của Tư Đồ Không mà lại hỏi một câu.
Sau khi Liễu Ảnh chuyển nhà, cô và Liễu Ảnh bị mất liên lạc, cho nên cô không rõ Liễu Ảnh đã xảy ra chuyện gì.
Tư Đồ Không ngẩn người, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt càng thêm mất tự nhiên, nhưng vẫn trầm giọng đáp: “Năm năm.”
Hàn Nhã Thanh nheo mắt lại, sau đó nhanh chóng ngước mắt nhìn Tư Đồ Không, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo sự lạnh lùng nguy hiểm.
Năm năm? Thế mà Liễu Ảnh đã ở bên Tư Đồ Không năm năm rồi?
Liễu Ảnh ở bên Tư Đồ Không năm năm nhưng không ai biết chuyện này, ngay cả phóng viên có thể xuất hiện ở khắp mọi nơi mà cũng không biết gì cả.
Vừa rồi bà Tư Đồ còn nói muốn Tư Đồ Không cưới Mục Sở Sở, chứng tỏ Tư Đồ Không chưa kết hôn, Tư Đồ Không không cưới Liễu Ảnh, ngay cả ẩn hôn cũng không phải.
Cho nên, năm năm này, Liễu Ảnh không danh không phận, đi theo Tư Đồ Không như người ẩn hình?!
Năm năm của một người con gái? Thanh xuân của con gái có thể có được mấy lần năm năm?
Lần trước ở yên hội nhà họ Đường, Tư Đồ Không dẫn theo Liễu Ảnh đi cùng, nhưng Tư Đồ Không cũng không giới thiệu thân phận của Liễu Ảnh.
Cho nên, Tư Đồ Không coi Liễu Ảnh là gì?
Hàn Nhã Thanh lạnh lùng liếc nhìn Tư Đồ Không một cái, cô không nói gì cả, còn nhanh chóng dời mắt đi, sau đó Hàn Nhã Thanh xoay người đi thẳng.
“Hàn Nhã Thanh.” Sắc mặt Tư Đồ Không thay đổi rõ ràng, từ trước đến nay anh ta luôn bình tĩnh, thế mà lúc này lại bước lên ngăn ở trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Bùi Vũ Ninh nhìn đến ngây người, hoàn toàn nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Sở Bách Hà cũng hơi ngây ra, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, từ trước đến giờ cô ta luôn là người năng nổ nhất, nhưng lúc này cô ta cũng trầm mặc.
“Chủ tịch Tư Đồ, anh có ý gì?” Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh ta, lúc này ánh mắt cô lạnh như băng, không có chút độ ấm.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy khá phức tạp, lúc trước chúng tôi…” Tư Đồ Không thận trọng tìm lý do, anh ta biết Hàn Nhã Thanh không phải người phụ nữ bình thường, không dễ dàng lừa gạt, anh ta càng biết Hàn Nhã Thanh là người bạn duy nhất của Liểu Ảnh, hơn nữa còn là người bạn Liễu Ảnh cực kỳ coi trọng.
Lần trước ở yến hội nhà họ Đường, Liễu Ảnh thậm chí vì Hàn Nhã Thanh mà còn cầm ly rượu đổ lên đầu Dương Tầm Chiêu.
“Lúc trước chúng tôi có chuyện hiểu lầm, nhưng bây giờ không như vậy nữa.” Tư Đồ Không vẫn luôn lo lắng, cuối cùng vẫn không nói hợp đồng giữa anh ta và Liễu Ảnh ra, bởi vì cái hợp đồng kia thật sự không tốt, anh ta biết nếu mình nói ra thì chẳng những chọc giận Hàn Nhã Thanh mà chỉ sợ còn khiến Bùi Vũ Ninh khinh bỉ mình.
Hiện tại anh ta rất hối hận, rốt cuộc lúc ấy mình nghĩ như thế nào mà lại làm ra chuyện như vậy.
Tuy nhiên năm đó anh không có tình cảm với Liễu Ảnh như bây giờ, lúc ấy anh chỉ nghĩ muốn trả thù, cho nên anh nghĩ cách muốn cô khó xử, làm cho cô đau khổ.
Phải, lúc ấy anh thành công, thành công làm cho cô khó xử, làm cho cô đau khổ.
Nhưng chuyện đã cách năm năm, cô từ đau khổ đến lạnh nhạt chấp nhận, đến bây giờ là hoàn toàn không quan tâm, tới cuối cùng, người đau khổ lại biến thành anh.
“Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm gì có thể làm cho anh trói buộc một người phụ nữ ở bên cạnh mình năm năm không danh không phận?” Trước giờ Bùi Vũ Ninh đều ngây ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng lúc này cô lại nghe hiểu ý tứ của Tư Đồ Không.
Là một người phụ nữ, Bùi Vũ Ninh cảm thấy chuyện này thật sự không thể nhịn được.
Lúc này, bùi Vũ Ninh dùng từ trói buộc, bỗng chốc khiến chuyện này trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Đương nhiên, lúc này Bùi Vũ Ninh vẫn chưa biết việc Tư Đồ Không làm, nếu Bùi Vũ Ninh mà biết thì tuyệt đối không còn thái độ ôn hòa như vậy.
Bình thường nhìn Bùi Vũ Ninh luôn ôn nhu, làm việc bình tĩnh, nhưng cũng có tính cách nóng nảy.
Hàn Nhã Thanh nghe được lời nói của Bùi Ninh Ninh, con ngươi rõ ràng u ám hơn, cô cảm thấy Bùi Vũ Ninh dùng từ rất chính xác.
Lần trước cô thử thăm dò quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, Liễu Ảnh tránh đi chứ không trả lời, hơn nữa lúc ấy cô phát hiện vẻ mặt của Liểu Ảnh cực kỳ thanh thản, có phần khó xử, có phần giãu dụa, cho nên chứng tỏ Liễu Ảnh tuyệt đối không cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh Tư Đồ Không.
Khóe môi Tư Đồ Không giật giật, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, anh ta cũng thừa nhận từ trói buộc của Bùi Vũ Ninh.
“Tư Đồ Không, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy…” Bùi Vũ Ninh thấy Tư Đồ Không trầm mặc không nói thì tự hiểu mình đã đoán được chân tướng, ánh mắt Bùi Vũ Ninh nhìn Tư Đồ Không lập tức thay đổi.
“Tư Đồ Không, người như anh nên cô độc cả đời, cô độc sống nốt quảng đời còn lại.” Bùi Vũ Ninh lạnh lùng nói thẳng, sau đó còn lùi bước cách xa Tư Đồ Không.
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, không nói thêm gì mà cất bước rời đi, cô không có khả năng chỉ trích Tư Đồ Không giống như Bùi Vũ Ninh, dù sao cô và Tư Đồ Không cũng không thân thiết, hơn nữa hiện tại cô vẫn chưa biết rốt cuộc giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đã xảy ra chuyện gì.
Dưới tình huống không biết chân tướng, Hàn Nhã Thanh không thể dễ dàng làm cái gì, dù sao đó là chuyện giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, cô phải tô trong quyết định của Liễu Ảnh.
Lúc này, Tư Đồ Không không tiếp tục ngăn cản Hàn Nhã Thanh nữa, bởi vì anh ta biết bây giờ mình có giải thích cũng không có tác dụng, hơn nữa anh ta không thể giải thích rõ ràng hơn, dù sao chuyện nhưu vậy thật sự quá khó nói ra khỏi miệng.
“Không, mẹ còn chút việc phải về trước, con để ý Sở Sở giúp mẹ.” Bà Tư Đồ đã đi tới, nhìn thấy Tư Đồ Không đứng ngẩn người không nhúc nhích thì ánh mắt bà Tư Đồ hơi dao động.
“Con cho người đưa hai người về.” Tư Đồ Không hoàn hồn, anh ta hơi nhướng máy, ý tứ của anh ta đã rất rõ ràng, là muốn bà Tư Đồ và Mục Sở Sở cùng trở về, hơn nữa anh ta cũng không có ý định đi cùng bọn họ.
“Không…” Trên mặt bà Tư Đồ lộ ra vẻ không vui, giọng nói cũng đề cao vài phần.
Nhưng Tư Đồ Không đã gọi người đến: “Đưa bà chủ và cô Mục ra sân bay.”
Lúc này, giọng nói của Tư Đồ Không đã hơi trầm xuống, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội được thương lượng.
Bà Tư Đồ chỉ có thể áp sự không vui xuống, bà ta hiểu tính cách của con trai mình, cho nên không nói gì thêm nữa mà đưa Mục Sở Sở rời đi.
Sau khi bà Tư Đồ đưa Mục Sở Sở rời khỏi yến hội, Tư Đồ Không thở dài nhẹ nhõm một hơi, mẹ ròi đi, anh cũng không cần phải lo lắng mẹ nói sai gì ở yến hội nữa.
Con ngươi của Tư Đồ Không hơi chuyển động, lại nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, tuy nhiên lần nay anh ta không đi qua đó mà nhanh chóng rời đi.
Bây giờ anh muốn trở về, vội vàng muốn trở về, anh muốn đi gặp cô, cực kỳ cực kỳ muốn gặp cô.
Ngày mai chính là ngày cuối cùng trong kỳ hạn năm năm của bọn họ, từ trước đến nay Tư Đồ Không luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này trong lòng lại sợ hãi, anh thật sự sợ ngày mai cô sẽ rời khỏi mình.
Tuy nhiên anh đã quyết định sẽ không để cô đi, cho nên dù thời hạn năm năm đã đến, anh cũng tuyệt đối không để cô đi.
Anh phải để cô ở bên mình, ở bên anh cả đời.
Tư Đồ Không nhanh chóng rời khỏi khách sạn, nhưng Tư Đồ Không không đi sân bay mà gọi điện thoại: “Chuẩn bị máy bay riêng cho tôi, tôi phải về thành phố A.”
Hiện tại anh hận không thể ở bên cạnh cô ngay lập tức, không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, cho nên anh muốn nán lại chờ máy bay, trực tiếp liên hệ cho máy bay riêng.
Sau khi gọi điện thoại xong, Tư Đồ Không âm thầm thở ra một hơi, nghĩ đến thời hạn năm năm của bọn họ, trong lòng anh hơi lo lắng, hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến có thể gặp được cô, tâm của của anh lại không khỏi nhảy nhót.
Nhảy nhót như cậu thanh niên choai choai mói biết yêu lần đầu.
Chỉ là, Tư Đồ Không hoàn toàn không ngờ tới, có một cơn gió lốc thật lớn đang chờ mình…