CHƯƠNG 1095: NÚI CAO CÒN CÓ NÚI CAO HƠN (3)
“Mẹ, con cúp máy trước đây.” Tư Đồ Không gọi cuộc gọi này chỉ để hỏi bà Tư Đồ chuyện gì đang xảy ra?
Những lời bà vừa nói khi nãy mấy phần là thật, mấy phần là giả, kết quả Tư Đồ Không có được cũng vẫn là vậy.
“Được, được, con cúp máy đi, mẹ sẽ tìm cách giải quyết hiểu lầm trên mạng.” Bà Tư Đồ một lần nữa chủ động đề nghị giải quyết hiểu lầm trước đó, thái độ có thể nói là không thể tốt hơn, mọi chuyện đều dễ dàng thảo luận, luôn lấy Tư Đồ Không làm trung tâm.
“Vâng.” Tư Đồ Không thấp giọng đáp, bà Tư Đồ đã nói vậy đương nhiên anh cũng không thể nói gì thêm nữa.
“Con trai, có thời gian thì về nhà ăn cơm, lâu lắm rồi con không về ăn, mẹ sẽ bảo dì Lưu nấu món con thích nhất cho con.” Giọng bà Tư Đồ lại vang lên, lần này rõ ràng mang theo vài phần nhung nhớ của một người mẹ nhớ con trai mình.
“Được, con biết rồi.” Tư Đồ Không là con trai, đương nhiên không thể từ chối yêu cầu của mẹ, mà ngược lại anh vốn nên dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn.
Ba anh đã mất từ khi anh hơn mười tuổi, một mình mẹ nuôi anh không lớn, đến giờ bà vẫn một mình, chắc chắn cũng cô đơn.
“Con trai, sớm cưới con dâu về cho mẹ đấy nhé, cố lên.” Giọng điệu nhớ nhung của bà Tư Đồ không kéo dài được bao lâu, bà lập tức chuyển sang giọng điệu vui vẻ, thoải mái.
“Con biết rồi.” Tâm trạng vốn đang âm trầm của Tư Đồ Không dịu đi rất nhiều, nếu đây thật sự chỉ là hiểu lầm thì cũng không khó giải quyết.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Liễu Ảnh.
“Nhanh lên.” Sau khi cúp điện thoại, Tư Đồ Không lại giục tài xế.
“Vâng.” Tài xế Lý thấy sau khi tổng giám đốc cúp máy, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều thì biết hai người đã giải quyết được chuyện.
Tư Đồ Không muốn gọi điện cho Liễu Ảnh, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, anh nghĩ giải thích tước mặt cô vẫn tốt hơn.
Tài xế tăng tốc, khoảng nửa tiếng sau đã đến biệt thự Cảnh Hoà.
Khi xe còn chưa dừng hẳn, Tư Đồ Không đã mở cửa bước xuống xe.
“Tổng giám đốc, anh đi chậm một chút.” Tài xế Lý giật mình, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, may mà Tư Đồ Không nhanh nhẹn, thuận lợi nhảy xuống khỏi xe, hầu như không dừng lại chút nào, anh xuống xe rồi lập tức đi về phía trước.
Tài xế Lý thở phào một hơi, tổng giám đốc quá sốt ruột, đã tới cửa nhà rồi, dù nhanh hơn chút nữa cũng không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, vừa nãy thật sự quá đáng sợ.
Đương nhiên, tài xế Lý cũng chỉ dám nói thầm trong lòng chứ không dám nói ra.
Khi tài xế Lý đỗ xe xong thì Tư Đồ Không đã vào trnog nhà, mở cửa ra rồi vào.
Tài xế Lý sững sờ, vừa nãy tổng giám đốc cũng không dặn ông có cần chờ hay không?
Vậy ông nên chờ ở đây hay nên đi về?
Tư Đồ Không mở cửa bước vào nhà thì thấy Liễu Ảnh đang ngồi trên sofa, cầm điện thoại.
Động tĩnh vừa rồi của Tư Đồ Không không lớn, dường như Liễu Ảnh nhìn quá tập trung nên không nghe thấy tiếng động, cô cũng không phát hiện ra anh.
Tư Đồ Không sửng sốt, anh thấy Liễu Ảnh đang xem điện thoại thì lòng hơi trùng xuống, bây giờ trên mạng đang lan tràn các bài báo về chuyện anh kết hôn, muốn không thấy cũng khó.
Nên sợ rằng bây giờ cô đã nhìn thấy những tin tức kia rồi nhỉ?
Tư Đồ Không thầm thở ra, khả năng này trên đường về anh đã nghĩ tới, bây giờ anh về là muốn giải thích cho cô, chỉ cần giải thích rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh đang yên lặng ngồi trên sofa, khoé môi anh chậm rãi nhếch lên, sau đó cố ý bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới sau lưng cô.
Lúc này Liễu Ảnh đang xem điện thoại, Tư Đồ Không đứng ngay sau lưng cô, đương nhiên cũng thấy được bài báo cô đang xem trên điện thoại.
Lúc này Liễu Ảnh đang mở bài liên quan đến chuyện anh sắp kết hôn.
Mặc dù Tư Đồ Không đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Liễu Ảnh đang đọc bài báo về việc mình sắp kết hôn, anh vẫn hơi lo lắng.
“Về chuyện này…” Phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Không là giải thích, anh muốn giải thích rõ ràng, anh không muốn giữa hai người có bất cứ hiểu lầm gì vào lúc này.
Liễu Ảnh đột nhiên nghe thấy giọng anh thì giật mình, cô vội quay đầu lại, khi thấy Tư Đồ Không thì hơi sững sờ, sau đó khẽ cười một tiếng: “Anh đã về.”
Giọng Liễu Ảnh lúc này không có gì bất thường, cô không tức giận hay thất vọng khi nhìn thấy tin tức này, ngược lại trong giọng nói còn hơi nhẹ nhõm.
Hơn nữa hiện tại cô đang cười, cô ở bên anh năm năm rồi cũng không cười nhiều, kể từ lần cãi nhau cuối cùng của họ, mấy ngày nay cô chưa bao giờ cười.
Lời giải thích của Tư Đồ Không bị cô cắt ngang, lúc này nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, anh hơi giật mình một chút rồi không nói gì tiếp.
Liễu Ảnh nhìn anh, lại nở nụ cười, có thể thấy tâm trạng cô lúc này rất tốt, vô cùng tốt!
Tư Đồ Không nhìn nụ cười trên mặt cô mà lòng từ từ chùng xuống, vừa rồi anh thấy rõ ràng cô đang đọc bài báo anh sắp kết hôn với người con gái khác.
Cô không giận, không phiền muộn, thậm chí cũng không mất mát, thậm chí cô cười cười vui vẻ.
Điều này nói lên điều gì?
Nói lên cô không hề để ý?!
Hơn nữa cô còn rất vui.
Vui?
Cô nhìn thấy tin anh sắp kết hôn với một người khác nên vui?
“Vừa xem gì vậy?” Tư Đồ Không cất lời, giọng nói dường như có vẻ hơi khàn, thậm chí anh còn hoài nghi có thể vừa nãy mình nhìn nhầm, chắc không phải cô đọc tin anh kết hôn đâu.
Cho nên Tư Đồ Không cố ý hỏi lại.
“Tôi vừa đọc tin anh sắp kết hôn.” Liễu Ảnh nhìn anh, khoé môi nhếch lên rõ ràng, nụ cười trên mặt không thể rõ ràng hơn: “Chúc mừng anh.”
Câu chúc mừng này, cô nói một cách rất tự nhiên, cũng rất chân thành.
Ngày mai là ngày cuối cùng của thời hạn năm năm giữa họ, ngày mai cô sẽ rời đi. Lần trước Tư Đồ Không nói sẽ không để cô đi, còn nói muốn cô sinh con cho anh, cô vẫn luôn lo lắng anh sẽ thật sự không để cô đi.
Bây giờ Tư Đồ Không sắp kết hôn, đương nhiên cô cũng không cần phải lo lắng nữa.
“Chúc mừng? Em chúc mừng tôi?” Trong lòng Tư Đồ Không vốn còn ôm chút hy vọng, hy vọng mình nhìn nhầm, nhưng sau khi nghe thấy lời chúc mừng của cô, trái tim anh hoàn toàn rơi xuống đáy.
Cô nhìn thấy, nhìn thấy rất rõ ràng, sau đó cô còn chúc mừng anh!
Chúc mừng anh sắp kết hôn với người khác?
Cô được lắm.
“Đúng đó, chúc mừng anh, anh yên tâm ngày mai tôi sẽ đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến hai người, đương nhiên nếu anh cần thì hôm nay tôi có thể đi ngay.” Tâm trạng Liễu Ảnh lúc này thật sự rất tốt, cho nên cô không nhận ra sự khác thường của Tư Đồ Không.
Mà bình thường Tư Đồ Không lúc nào cũng lạnh lùng, cô cũng đã quen với vẻ nắng mưa thất thường của anh, vì vậy cũng không nghĩ nhiều.
Điều cô nghĩ lúc này là Tư Đồ Không sắp kết hôn, cô sẽ được tự do.
Ngày mai là hạn năm năm của họ, cô có thể đi, đương nhiên nếu bây giờ cô được đi thì cô cũng rất sẵn lòng.
Tư Đồ Không nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, anh mím chặt môi, không nói gì, vì anh không biết nên nói gì lúc này.
Khi anh nhìn thấy tin tức này trên mạng, anh lập tức muốn quay về giải thích với cô, nhưng cô lại không hề để tâm.
Cô còn nói chúc mừng anh!!!
Vì vậy, anh còn cần giải thích gì nữa?
Bây giờ anh còn có thể nói gì?
Liễu Ảnh nhìn vào mắt anh, cô vô thức rụt người lại, nhưng cô vẫn hỏi tiếp: “Anh có cần tôi đi ngay không? Hay là tôi đi thu dọn đồ luôn nhé.”
Tư Đồ Không vẫn nhìn cô chằm chằm, chỉ là đôi mắt lạnh lùng lúc này khẽ nheo lại, môi anh vẫn mím chặt, không nói gì.
“Tôi, tôi đi thu dọn đồ đạc trước.” Liễu Ảnh thấy anh đứng im không nhúc nhích, cũng không nói gì thì cũng không đoán được suy nghĩ của anh, cô đã quen với sự thất thường của anh nên quyết định tạm thời tránh đi, vừa hay có thể thu dọn đồ đạc.
Anh không nói gì, cô chỉ cho rằng anh đã ngầm đồng ý, anh sắp kết hôn nên cũng muốn cô rời đi càng sớm càng tốt đúng không? Để tránh sau này có những hiểu lầm không đáng có!
Cô hiểu hết, và cô cũng sẵn sàng làm vậy!
Liễu Ảnh nói xong thì đứng dậy, đi về phía cầu thang.