Mục lục
Cô vợ thần bí muốn chạy đâu – Hàn Nhã Thanh (full) – Truyện tác giả: Mạch Hạ Du Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu CHƯƠNG 845: ÔNG TA CÓ MỘT ĐỨA CON GÁI (1)

Nhưng ông ta hiểu đó chỉ là mơ ước viễn vông.

Ông trời thật tàn nhẫn, cố tình không để lại cho ông ta chút nhung nhớ nào.

Thân người đang đứng thẳng tắp đột nhiên lung lay, ông phun ra một ngụm máu tươi.

“Thành chủ…” Trọng sợ tái mặt, nhanh chóng bước lên trước dìu ông ta: “Thành chủ, để tôi đưa ngài đi bệnh viện.”

“Không cần đâu.” Trương Minh Hoàng đứng thẳng người, giọng nói chậm rãi nhẹ như gió tản ra, mờ mịt hư ảo.

Trọng càng nhìn càng sợ hãi, thành chủ như vậy khiến ông ta cảm thấy sợ hãi. Ông ta sợ thành chủ…

“Trọng, tôi muốn đi tìm bà ấy.” Trọng đang suy nghĩ thì giọng nói của Trương Minh Hoàng lại chậm rãi cất lên lần nữa. Lần này tiếng nói hơi cao hơn nhưng nghe có vẻ càng xa xăm hơn.

Trọng thoáng sững sờ, không phải bao nhiêu năm nay thành chủ vẫn luôn đi tìm bà ấy sao? Lần này đến thành phố A cũng là vì tìm bà ấy. Sao lúc này thành chủ lại nói những lời này?

Lúc này lời nói của thành chủ khiến ông ta khó hiểu. Có phải thành chủ quá đau lòng nên nói mê sảng rồi không?

“Nhưng tôi sợ, tôi sợ tôi chết rồi, vẫn không tìm được bà ấy.” Trương Minh Hoàng nhướng mắt nhìn đỉnh tòa nhà trước mặt, ánh nắng rọi lên khuôn mặt ông ta, đẹp là vậy nhưng một mực khiến người ta cảm thấy xa xôi không nắm bắt được.

Ông vốn luôn được muôn người chú ý, là một tồn tại cao xa khó với tới. Nhưng hôm nay vì tìm bà ấy mà ông đã trở nên hèn mọn đến mức này.

Những năm qua ông từng nghĩ có lẽ bà ấy đã chết rồi, cho nên ông cũng từng nghĩ nếu ông chết rồi thì có lẽ sẽ gặp được bà ấy. Nhưng ông sợ, sợ cho dù có chết rồi ông cũng vẫn không tìm được bà.

Ông không sợ chết mà chỉ sợ không tìm được bà ấy.

“Thành chủ, tuyệt đối không thể.” Trọng đã hiểu được ý của thành chủ, ông sợ đến mức trong lòng run rẩy, toàn thân lạnh buốt.

“Thành chủ, chúng ta tiếp tục tìm, chắc chắn sẽ có hy vọng…” Trọng biết những lời an ủi của mình lúc này thật sáo rỗng, không có nhiều sức thuyết phục đối với thành chủ. Vì dù sao thành chủ cũng đã tìm kiếm suốt hai mươi lăm năm nay nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn thành chủ một lòng muốn chết như thế được.

“Có sao?” Sắc mặt Trương Minh Hoàng thoạt nhìn càng thêm trắng bệch, càng thêm hư ảo dưới ánh nắng mặt trời.

“Có, chắc chắn sẽ có. Thành chủ tuyệt đối không nên nản lòng. Lần này chúng ta vừa mới tới thành phố A, vẫn chưa bắt đầu tìm. Nói không chừng lần này sẽ có thể tìm được phu nhân rồi.” Trong lòng Trọng cũng không chắc chắn, nhưng có những trường hợp ông ta không thể không nói như vậy, thành chủ nản lòng nhưng ông ta không được nản lòng.

Nhưng lúc này Trọng lại càng lo lắng hơn, ông ta sợ nếu không tìm được phu nhân thì thành chủ sẽ không kiên trì được nữa…

Giây phút này Trọng cũng không biết lần này ông ta khuyên thành chủ đi ra ngoài là đúng hay sai?

Chỉ hi vọng trời cao thương xót, lần này có thể để cho thành chủ tìm được tin tức liên quan đến phu nhân.

“Trọng, cậu đã bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi?” Trương Minh Hoàng hơi dời tầm mắt nhìn về phía người quản gia già, ánh mắt bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng thoạt nghe như hai người đang tán gẫu.

Nhưng Trọng lại vã mồ hôi lạnh. Ông ta rất rõ ràng thành chủ không thể tự dưng hỏi vấn đề này.

“Thành chủ, từ năm mười sáu tuổi tôi đã theo ngài, bây giờ đã được ba mươi lăm năm rồi.” Trong lòng sợ hãi, nhưng Trọng vẫn trả lời. Khi Trọng trả lời câu hỏi này, vẻ mặt của ông trở nên dịu dàng hơn.

Năm ông ta mười sáu tuổi, thành chủ đã cứu ông ta. Bắt đầu từ đó ông ta đã đi theo bên cạnh thành chủ, cùng học, cùng rèn luyện và xông pha giang hồ với thành chủ.

Ông ta tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện của thành chủ. Thành chủ hai mươi tuổi tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, và chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, thành chủ đã mở rộng thế lực vốn đã lớn mạnh của Quỷ Vực Chi Thành lên gấp hơn hai lần.

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, thành chủ đã thật sự nổi danh trên thế giới.

Năm thành chủ hai mươi lăm tuổi, bị anh em phản bội. Lúc đó một mình thành chủ tránh đến thành phố A, gặp phải mai phục, đã vậy còn bị người ta hạ độc.

Chính là lúc đó thành chủ gặp được phu nhân.

Lúc đó nếu thành chủ không gặp được phu nhân thì có thể thành chủ đã khó giữ được mạng sống.

Chỉ tiếc ma xui quỷ khiến thế nào thành chủ cùng phủ nhân lại tách ra. Sau đó thành chủ lại bị thương nặng, đợi sau khi thành chủ khỏe lại, lúc đi tìm phu nhân thì không thể nào tìm được người.

“Sau này Quỷ Vực Chi Thành sẽ giao cho cậu.” Trương Minh Hoàng nhìn người quản gia đã ở bên cạnh mình ba mươi lăm năm, trong mắt ông ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ xúc động. Từ sau khi trải qua lần phản bội vào năm hai mươi lăm tuổi kia, ông ta đã không còn dễ dàng tin tưởng người nào nữa, nhưng Trọng lại là người ông ta tin tưởng nhất.

“Thành chủ, không được…” Trọng lúc đầu chỉ là suy đoán nhưng bây giờ nghe thấy giọng điệu giống như dặn dò chuyện hậu sự của thành chủ, ông ta sợ đến mức hít sâu một hơi, cơ thể run lên.

“Trọng, lần này đến thành phố A, tôi đã không có ý định muốn trở về nữa rồi.” Đôi mắt Trương Minh Hoàng chậm rãi đảo qua, ông ta lại nhìn tòa nhà trước mặt, lời nói nhẹ nhàng như là nói cho Trọng nghe lại giống như đang nói cho mình nghe.

Lần này ông ta đến thành phố A thì đã không có dự định trở về nữa. Mặc kệ có tìm được bà ấy hay không, ông ta đều không muốn trở về.

Ông ta muốn ở lại nơi đây. Mặc kệ sống chết thế nào, cũng phải ở lại nơi này. Bởi vì ở lại đây thì sẽ được gần bà ấy hơn.

Ông ta đã không dám hy vọng xa vời nhiều hơn nữa, lúc này đây ước mưốn của ông ta đã nhỏ nhoi đến mức độ này rồi.

Cơ thể Trọng đột nhiên cứng đờ, lúc này ông ta đột nhiên hối hận khi thuyết phục thành chủ đến thành phố A lần nữa.

Vốn dĩ trong lòng ông ta còn vui mừng khi thành chủ đồng ý đến thành phố A, nhưng bây giờ trong lòng ông ta lại ngập tràn sợ hãi.

“Thành chủ, bây giờ tôi sẽ sai người đi tìm phu nhân. Lần này chúng ta chắc chắn sẽ tìm được phu nhân, chắc chắn sẽ tìm được mà.” Lúc này Trọng không dám nghĩ tới hậu quả khác, ông ta biết việc duy nhất cần làm lúc này là đi tìm phu nhân, hơn nữa lần này nhất định phải tìm được phu nhân.

Cho dù không tìm được phu nhân thì nhất định phải tìm cho được những tin tức liên quan đến bà ấy.

Bằng không, sợ rằng thành chủ thật sự sẽ mất hết niềm tin.

Trương Minh Hoàng vẫn đứng nghiêm, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Đôi mắt của ông ta đang nhìn về phía trước, ánh mắt kia rõ ràng rất gần nhưng cảm giác lại rất xa xôi bởi vì ông ta không nhìn thấy thứ ông ta muốn thấy…

“Thành chủ, mấy năm nay thế lực của chúng ta ở thành phố A càng lúc càng lớn. Lần này đến đây, chúng ta cũng dẫn theo mấy ám vệ bên cạnh ngài. Lần này cho dù có lật tung thành phố A lên cũng nhất định tìm phu nhân cho bằng được.” Nhìn thấy thành chủ nhà mình vẫn một mực im lặng, Trọng càng lo lắng hơn. Chuyện ông ta có thể làm lúc này là cố gắng hết sức an ủi thành chủ, cố gắng hết sức để cho thành chủ có chút hy vọng.

Mặc dù Trọng cũng hiểu những hy vọng đó là rất hư ảo và xa với. Những hy vọng mà ông ta nói đối với thành chủ mà nói chẳng khác gì ảo ảnh nhưng dù gì có hy vọng vẫn tốt hơn, đúng không?

Nếu trong lòng thành chủ hoàn toàn không còn hy vọng gì, thì sợ là thành chủ sẽ không thể nào kiên trì được nữa.

Những năm nay vì tìm phu nhân, thật ra thành chủ đã tự mình đào tạo một số người chuyên đảm nhiệm việc tìm kiếm bà chủ ở thành phố A. Trải qua thời gian hai mươi lăm năm, thế lực kia đã phát triển ngày một lớn mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK