Chương 952
‘Vốn đau lòng hai ngày nay cô thâm quầng mắt, tối nay tạm thời tha cho cô, nhưng thấy cô không có ý định ngủ, thế thì chỉ có thế làm một chút chuyện khác!
Nhiệt độ trong phòng tăng cao, tiếng thở dốc truyền ra khiến những ngôi sao ngoài cửa sổ cũng phải đỏ mặt.
Sáng ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh ngủ sâu hơn một chút, lúc rửa mặt đánh răng xong đi xuống lầu, dì Lý đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai ba con cũng đã ngồi trước bàn, đang cúi đầu nói gì đó, dường như đợi một mình cô.
Lúc cô bước đến, ánh mắt của Hoàng Trường Minh chuyển từ mặt Bánh Bao Nhỏ lên người cô: “Hôm nay em đưa Đậu Đậu đi gặp ông nội chút đi”
“Hử?” Lam Ngọc Anh ngây người một chút Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, hôm qua kể lại lời ông nội nói cho anh, đoán chừng trong lòng lại chửi lão già giống như lần trước, còn tưởng rằng sẽ…
Hoàng Trường Minh uống một ngụm sữa đậu nành mới nấu, hé môi từ từ nói: “Cứ bảo nó gọi một tiếng ông ngoại, ở bên ông ấy, về mặt lễ phép cũng cần chủ động đưa nó đến cửa chào hỏi, cũng nên để ông lão cảm nhận chút bốn thế hệ dưới một mái nhà”
Lời này không sai, cũng rất hợp tình hợp lý, cô nên đưa Bánh Bao Nhỏ đi gặp ông Sang.
Lam Ngọc Anh gật đầu: “Được…”
Trong ánh nắng lúc tám giờ, chiếc Land Rover màu trắng và Mercedes.
Benz màu đen dừng ở trong sân, mang theo Bánh Bao Nhỏ chuẩn bị đến nhà cũ nhà họ Lê của Lam Ngọc Anh, cùng đi từ biệt thự ra với Hoàng Trường Minh đến công ty đi làm, hai người đi cùng lúc ‘Sau khi Hoàng Trường Minh mở cửa xe, chưa ngồi vào ngay lập tức mà vẫy tay về phía bọn họ.
Bánh bao nhỏ vui vẻ chạy đến, anh cúi đầu, hé môi hỏi: bố bảo con cái gì không?”
“Cục cưng đều nhớ hết!”
Cậu Đậu, còn nhớ Bánh bao nhỏ gật đầu như gà con mổ thóc.
Hoàng Trường Minh nghe thế, mặt mày rất hài lòng giãn ra, xoa xoa đâu nhỏ của con trai “Gì thế? Lam Ngọc Anh không hiểu gì Bánh bao nhỏ há miệng, lộ ra chiếc răng nhỏ xếp như hạt vừng: “Bí mật”
Lam Ngọc Anh không hiểu, thấy Hoàng Trường Minh đã ngồi vào trong xe, cô dắt tay Bánh Bao Nhỏ, cũng ngồi vào trong chiếc xe bên cạnh, đóng cửa xe lại, chú Lý đăng trước khởi động xe lái ra khỏi sản.
Buổi sáng có hơi tắc đường, hơn nửa tiếng mới đến nhà cũ nhà họ Lê.
Lam Ngọc Anh đưa Bánh Bao Nhỏ đi qua sân nhà, đi vào biệt thự, bên trong có người làm ra đón, tìm dép lê thay bọn họ.
Trong nhà đã lâu chưa có trẻ con nhỏ như thế, người làm lục tung hơn nửa ngày, cuối cùng mới tìm ra một đôi dép lê cỡ nhỏ nhất, nhưng đeo vào chân Bánh Bao Nhỏ vẫn rộng như cái thuyền, lại rất dễ thương, người làm mang dép lê cho bé cũng cảm thấy đáng yêu mềm cả tim.
Dường như nghe thấy tiếng động, ông Sang mãi không thấy có người lên, quyết định chống gậy xuống lầu.
Biết là cô đến, cất cao giọng vô cùng vui vẻ: “Ngọc Anh, cháu đến rồi à?
Đúng lúc ông thấy chán còn muốn gọi điện, bảo cháu đến đánh hai ván cờ với ông!”
Lam Ngọc Anh cúi đầu, lúc đang định giới thiệu cho Bánh Bao Nhỏ đối phương là ai, nói cho bé biết nên gọi thế nào, Bánh Bao Nhỏ đột nhiên giấy khỏi tay cô, giống như mỗi lần chạy về phía mình, lạch bạch chạy đến trước mặt ông ôm đùi Ngẩng mặt nhỏ lên, cất giọng mềm mại gọi: “Cụ ngoại!”
Không chỉ Lam Ngọc Anh ngây ra, mà ông Sang cũng bỏ kính lão ra, lúc này mới nhìn thấy rõ đứa bé đến, ngây ngốc cả người, nửa ngày mới phản ứng lại, không cần hỏi nhiều, cũng biết đứa bé đột nhiên xuất hiện này là ai.
Bánh bao nhỏ giơ cái tay nhỏ, nhếch miệng cười, giống như một người lớn kéo tay ông.
Đứa bé khó xử lại mang sắc mặt có phần thu hút quả thật rất đáng yêu, ông Sang hoàn toàn bị dắt mũi, dù với cái tuổi này của ông mà khom lưng thì có hơi trầy trật, cũng từ từ cúi thấp người.
Bánh bao nhỏ kiễng hai cái chân nhỏ, thơm “chụt’ một cái lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, Tiếp sau đó, mò mắm trong túi cả nửa ngày mới lấy ra một cục kẹo: “Cục cưng mời cụ ăn kẹo!”