Chương 683
Lam Ngọc Anh nắm tay Bánh Bao đi vào phòng ngủ, lựa chọn trong số những bộ quần áo mang theo trong vali hồi lâu, cuối cùng cũng thay được bộ đồ ưng ý, nghĩ xem có thể chụp danh lam thắng cảnh nào để làm kỷ niệm, cô cố tình chọn trang phục cùng tông màu để tạo cảm giác giống đồng phục gia đình.
Hơn mười phút sau, hai mẹ con hào hứng từ trong phòng đi ra.
Lên xe, Lam Ngọc Anh nằm lấy bàn tay mềm mại của Bánh Bao, “Chúng ta đi đâu? Hay là đi Quảng trường Thời đại trước, là nơi sầm uất nhất, em nhớ dọc theo phố đi bộ có rất nhiều cửa hàng thú vị!”
“Không vội.” Hoàng Trường Minh hai chân trùng xuống, chậm rãi nói: “Tới chỗ chú trước.
“…Chú?” Lam Ngọc Anh ngây người.
Không ngờ anh lại có kế hoạch như vậy, nếu là chú thì hẳn là chồng của Hoàng Thanh Thảo. Hoàng Trường Minh gật đầu, hai lông mày nghiêm nghị trịnh trọng nói: “Chú đã lâu không gặp Đậu Đậu, chú rất nhớ thằng bé.”
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cảm thấy anh nói có lý. Xe đậu trong khuôn viên biệt thự, nhìn xung quanh như một bức tranh, ngoài sân cây xanh um tùm.
Lam Ngọc Anh và Hoàng Thanh Thảo rất hợp nhau, cô cũng đã hơn một lần nghe hai cô cháu họ kể về người chú này.
Khác với tưởng tượng, cô nghĩ ông sẽ là một người lớn tuổi nghiêm túc, thật không ngờ, ông lại là một người đàn ông trung niên rất lịch lãm, đeo kính, nâng gọng kính cận mỗi khi nói, giọng nói chậm rãi và chắc chắn.
Ông cũng thực sự thích Bánh Bao, từ khi bước vào cửa, ông ấy gần như không rời mắt khỏi Bánh Bao.
Có lẽ ở tuổi của họ, con cháu của thế hệ sau sẽ được đối xử đặc biệt.
Một giờ sau, Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh âm thầm kéo ra khỏi biệt thự, đến khi ra khỏi cổng sân cô vẫn hết lần này tới lần khác ngoái lại vẻ mặt do dự.
“Có gì không ổn?” Hoàng Trường Minh khỏe môi giật giật, phản bác.
“Nhưng… Lam Ngọc Anh cảm thấy có lỗi. Vốn định đưa Bánh Bao đi du lịch, nhưng không ngờ lại trở thành thế giới của hai người.
“Không có nhưng gì cả!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh ngắt lời cô, khoác vai cô sải bước đi về phía trước xe, dường như không muốn cho cô cơ hội quay lại, “Em không phải vừa mới nói là muốn đến Quảng trường Thời đại, bây giờ chúng ta đi!
Khi cửa xe mở ra, điện thoại di động của Lam Ngọc Anh vang lên.
Cô lấy ra xem qua, ánh mắt có chút kinh ngạc, đưa lên tai.
Hoàng Trường Minh thấy vậy cúi người đóng cửa xe cho cô, lúc đi vòng qua ngồi ở bên kia điện thoại của cô vừa cúp, cô cầm điện thoại di động nhìn sang.
“Sao thế?” Anh ngả người ra sau, lười biếng hỏi.
Lam Ngọc Anh mơ hồ nói: “Hoàng Trường Minh, e rằng chúng ta không thể đến Quảng trường Thời đại..”
“Tại sao?” Hoàng Trường Minh mặt nhất thời đen lại. Lam Ngọc Anh ra hiệu với chiếc điện thoại đang cầm, quan sát ánh mắt anh, sau đó rất cẩn thận nói, “Cuộc gọi vừa rồi là của anh Nguyễn Phong…”
“Nguyễn Phong?” Hoàng Trường Minh đôi mắt chợt híp lại.
Dù đã bốn năm trôi qua, nhưng không ai có thể quên được sự tồn tại của Nguyễn Phong.
“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu, nuốt nước bọt, thấp giọng ngập ngừng giải thích, “Ngày hôm qua đến khách sạn, em đăng bài lên mạng xã hội, nhân tiện đặt định vị. Anh Nguyễn Phong xem thì biết em tới, cho nên muốn cùng nhau ăn cơm.”
Chiếc ô tô chạy ngang qua đường phố New York, hai bên thỉnh thoảng lướt qua những người ngoại quốc mắt xanh tóc vàng.
Lam Ngọc Anh gần như muốn vắt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay của cô ra thành nước, mím môi hết lần này tới lần khác nhìn Hoàng Trường Minh ở bên cạnh đang tựa vào lưng ghế.