Chương 61
Hoàng Trường Minh cầm ly cà phê lên. Màu cà phê đậm không pha thêm đường, phản chiếu đường viền lông mày sâu róm. Anh ta đưa lên đôi môi mỏng kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Hoàng Trường Minh hai mắt sâu thẳm nheo lại: ‘Nếu không có gì nữa thì cô có thể về”
Trái tim Lam Ngọc Anh đột nhiên thắt lại. Cô nín thở.
“Tôi chỉ yêu cầu cô thêm một điều nữa. Khi nào tôi gọi, cô phải có mặt.”
Hoàng Trường Minh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói.
Anh ta gọi?
Điều đó có nghĩa là sau này, trong một khoảng thời gian chưa xác định được sau này, cơ thể cô sẽ không còn thuộc về bản thân cô nữa…
Lam Ngọc Anh chậm rãi gật đầu: “Vâng…’ Hoàng Trường Minh không nói nhiều, ném chìa khóa cửa an ninh về phía cô.
Cô lặng im ngồi ở trên ghế sô pha da trong một lúc. Đâu đó trong lòng có điều gì đó đang rơi xuống, vỡ nát, hoang tàn… Lam Ngọc Anh không thể ngồi yên được nữa, cổ họng khô khốc, cô đứng dậy: “Muộn rồi, tôi phải đi. Đi làm…”
Cô nói xong, ủ rũ cúi đầu đi về hướng hành lang.
Khi Lam Ngọc Anh đang cúi xuống xỏ chân vào giày vải vào thì sau lưng vang lên tiếng bước chân đều đều.
“Tôi tiễn cô.”
Cô đi theo anh ta bước vào thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm.
Lại ngồi vào chiếc Land Rover màu trắng này, tâm trạng cô bây giờ rất khác.
Lúc đi tắm, cô kiểm tra thì phát hiện chúng có chút sưng tấy, rõ ràng là cường độ tối hôm qua, trên người cô đều là vết tích do anh để lại.
Ra đến đây rồi cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Trường Minh ở bên cạnh đột nhiên nghiêng người về phía Lam Ngọc Anh, nét mặt cương nghị và thâm thúy ghé sát vào cô.
“Đừng…
Lam Ngọc Anh co vai lại và nhìn anh đầy lo lắng.
Hoàng Trường Minh nhìn thấy cảnh này, cười hư hỏng: “Trong đầu cô đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Tôi… tối hôm qua còn chưa đủ sao?”
… Lam Ngọc Anh giật mình.
Một giây tiếp theo, sợi dây an toàn được buộc chéo trước mặt cô, và ngón chân Lam Ngọc Anh cong lên vì xấu hổ.
Anh ta lái chiếc Land Rover từ tầng hầm lên phố. Hoàng Trường Minh hình như có thói quen hút thuốc, khi đèn đỏ dừng lại, anh ta rút ra một điếu, châm lửa rồi cho vào miệng, sau đó ném bật lửa vào trong ngăn chứa đồ.
Mùi thuốc lá thoảng qua làm Lam Ngọc Anh tỉnh táo lại, cô chợt nhận ra một vấn đề…
Tối qua bọn họ không dùng biện pháp nào bảo vệ …
Tim cô đập nhanh. Khi chiếc Land Rover khởi động lại, cô quay đầu lại liếc nhìn tấm biển xanh bên đường: “Anh có thể dừng xe không? Tôi muốn mua một thứ.”
Hoàng Trường Minh liếc nhìn gương chiếu hậu rồi tấp xe sang bên lê đường.
Lái thêm một đoạn, anh ta dừng xe lại. Lam Ngọc Anh chạy về phía sau một đoạn sau khi xuống xe.
Tới tận khi Hoàng Trường Minh hút hết nửa điếu thuốc trên tay, cô mới quay trở lại. Có lẽ vì lo anh ta hết kiên nhãn chờ đợi nên cô mới vội vã đến mức thở hổn hển khi bước vào xe.
Hoàng Trường Minh chú ý tới hộp thuốc trên tay cô.
Lam Ngọc Anh không nói nên chắc mẩm là anh ta sẽ không biết thuốc đó là thuốc gì. Cô bước lên xe mà không nói gì, chỉ lẳng lặng cất hộp thuốc vào túi bên cạnh chân.
Với Hoàng Trường Minh mà nói, tối hôm qua cũng giống như đêm đầu tiên, anh hoàn toàn bất ngờ nên không có sự phòng bị. Anh không có thời gian để nghĩ đến biện pháp bảo vệ, hơn nữa cũng chưa từng đưa phụ nữ về nhà, cho nên càng không thể chuẩn bị được những thứ như vậy.
Hành động như thế này của cô rất có lý, cũng đủ khéo léo để khiến anh không cần phải lo lắng, nhưng không hiểu sao trong lòng Hoàng Trường Minh lại cảm thấy rất không vui.
Cả đoạn đường trên xe không ai nói một lời.
Đây là thời gian cao điểm trong ngày, lưu lượng xe trên đường tương đối lớn. Sau khi ra khỏi đường cao tốc trên cao, Hoàng Trường Minh chạy xe sáu bảy trăm mét là đến tòa nhà văn phòng Lam Ngọc Anh làm việc.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn phía trước tòa nhà. Có rất nhiều nhân viên đang bước vào để chuẩn bị giờ làm việc buổi sáng. Cô chỉ về phía ngã tư chuẩn bị đi qua: “Anh Hoàng, anh dừng lại đây!”
Hoàng Trường Minh liếc Lam Ngọc Anh một cái rồi lại dừng lại bên đường theo yêu cầu của cô.