Chương 1399
Rốt cuộc Tống Giai Lệ cũng nhận ra, bọn họ đã kết thúc rồi!
Cô ta mở to mắt nhìn anh hồi lâu, sau đó cúi đâu căm hộp bánh gato bên chân lên. Gương mặt Tống Giai Lệ đầm đìa nước mắt, môi đỏ hơi run, cô ta nghẹn ngào chẳng nói nên câu mà đi xuống xe Đóng cửa xe lại, lúc Tống Giai Lệ quay đầu đã nhìn thấy hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ rắn rồi đã quay về ghế lái. Anh vội vã như vậy, những cũng lạnh lùng ác nghiệt như thế.
Trần Phong Sinh không ở lại lâu. Sau khi ngồi lại chỗ cũ, anh cũng bắt đầu khởi động xe, chiếc Cayenne màu đen cũng bắt đầu phóng đi trong đêm, nghênh ngang để lại khói xe ‘Vừa chạy được năm trăm mét đã gặp đèn đỏ ngay ngã tư.
Trần Phong Sinh lấy điện thoại màn hình đen ra khỏi ngăn chứa đồ, anh định tìm thêm dây sạc thì đột nhiên một tiếng vang lớn thoáng qua tai dường như là tiếng còi xe inh ỏi Anh nhìn thoáng qua kính xe thì thấy có rất nhiều người vây quanh trước cửa khách sạn ngay giữa ngã tư đường.
Tiếng người lẫn với tiếng xe cộ nhưng vẫn phân biệt được đó dường như là tai nạn giao thông.
“Trời ạ, có người bị đụng!”
Không ít tài xế đang chờ đèn đỏ cũng tò mò quay ra sau nhìn quanh. Trần Phong Sinh nhíu mày, lúc định thôi không nhìn nữa thì con ngươi bỗng co chặt bởi hình ảnh hộp bánh gato trong suốt dính máu lăn lốc trên mặt đất.
Lòng anh chùng xuống.
‘Vâng trăng lên cao giữa trời đêm, trăng đêm nay cong như lưỡi câu. Nhất định đêm ấy chẳng phải đêm yên bình.
Cuộc đời chính là như vậy, nó sẽ không vì một chuyện xảy ra mà thay đối Trái Đất vẫn sẽ tiếp tục quay giống như chuyện ngày nào mặt trời cũng mọc.
Trương Tiểu Du ngẩng mặt giữa hai tay lên, mơ màng nhìn ra cửa số. Nắng sớm xuyên qua tấm màn trắng chiếu vào tỏa sáng chẳng chừa lại nơi hẻo lánh nào của phòng khách. Đôi mắt khô khốc của cô đảo qua đảo lại hai lần. Trời sáng rồi.
Cô đưa tay lên xoa bóp khuôn mặt đã tê dại. Ngồi yên cả đêm khiến xương cốt trên người cô như muốn rã rời.
Trong phòi tĩnh chỉ còn mỗi ăn yên lặng như lúc cô trở về đêm qua. Cả căn phòng yên.
Tiếng hít thở chậm rãi và nhịp tìm đang đập của cô.
Bông dưng phía cửa có tiếng động. Ấy là tiếng tra khóa và ổ rồi vặn ra.
Cả người Trương Tiểu Du căng thẳng như gặp phải kẻ thù.
Lớp cửa chống trộm được mở ra, sau đó là tiếng bước chân vững vàng rồi lại đến tiếng đối giày. Cuối cùng mới thấy hình ảnh người đàn ông rần rỏi khiến hai tay đang nâm chặt đầu gối ngày càng xiết chặt hơn.
Trần Phong Sinh che tay phải trên xương cổ, trên gương mặt đẹp trai hiện rõ sự mệt mỏi. Nếu nhìn kỹ hơn chút cũng có thế thấy những tia máu dài bao quanh tròng mắt anh.
Rạng sáng hôm qua anh bất chuyến bay sớm nhất. Sau khi bay về thì bắt tay vào làm mấy ca phẫu thuật. Dường như chẳng có thời gian để thở, thậm chí tối qua anh còn chẳng ngủ.
Trần Phong Sinh thấy cô mới dừng bước: “Bà xã Trần, sao em lại ngồi ngây ngốc ở đây thế?”
Hô hấp Trương Tiểu Du dần trở nên nặng nề. Cô sẽ không vì lối xưng hô đó mà tự ảo tưởng sức mạnh. Ngồi trên ghế sô pha suốt cả buối tối nên ngoại trừ khớp xương đang run bần bật thì cổ họ cô khô khốc đến đau nhói. Sau khi nuốt nước miếng xong, cô mới nói: “Em đang chờ an!
Bàn tay lớn đặt trên cổ của Trần Phong Sinh buông xuống. Từ khi anh vào cửa đã thấy cô cúi gẫm mặt ngồi trên sa lon rồi chỉ ngẩng đầu lên nhìn mình đôi chút. Có thể do ánh sáng trong phòng phản chiếu hai cái bóng dưới lông mi cô nên anh không thể nhìn ra cảm xúc thật dưới đáy mắt Trương Tiếu Du.