Chương 564
Giọng nói trầm thấp lại vang lên. Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, thấy Hoàng Trường Minh đặt một tay lên vô lăng, đôi mắt sâu thẳm nhìn mình chằm chằm.
Cô bình tĩnh lại rồi gật đầu: “Vâng…
Hoàng Trường Minh nhếch môi, nói tiếp: “Sau khi biết cô sắp rời đi, Đậu Đậu cứ im lặng suốt một buổi tối, buồn bã rất lâu.
“Tôi rất xin lỗi… Lam Ngọc Anh cắn môi.
“Khi nào cô đi?” Hoàng Trường Minh trầm ngâm rồi hỏi tiếp.
“Bây giờ còn chưa xác định. Lam Ngọc Anh lắc đầu, ngón tay đan vào nhau: “Còn dư hai cuộc phỏng vấn, làm xong thì chắc cũng nên rời đi..
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh im lặng. Bầu không khí trong thùng xe cũng trở nên im lặng, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ của cậu bé vang lên.
Khi cô cho rằng đề tài đã kết thúc, đang định mở cửa xe rời đi thì anh lại nuốt nước miếng, bỗng nhiên nói: “Lam Ngọc Anh, cô không đi có được không?”
Lam Ngọc Anh giật mình.
Đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn nhìn cô chằm chằm, giống hệt như ánh mắt bốn năm trước anh nhìn mình, trói chặt cô tại chỗ như một chiếc khóa.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, không biết nên trả lời như thế nào, lại nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên, từng câu từng chữ rót vào tại cô: “Nếu tôi muốn cô ở lại, cô có suy xét không?”
Lam Ngọc Anh hoàn toàn ngày người. Cô không ngờ anh lại nói thế, cho nên cô hơi bối rối, không biết nên phản ứng như thế nào.
Suy xét ư…
Hai tay cô đan vào nhau, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mờ mịt, nhất là khi thấy đôi mắt của anh vẫn giống như bốn năm trước. Trong một tích tắc, cô suýt nữa cho rằng bốn năm qua chưa từng tồn tại, họ chưa bao giờ chia tay…
“Buzz, buzz…”
Thùng xe rất tĩnh lặng, tiếng rung của điện thoại càng thêm rõ ràng.
Điện thoại của cô đã hết pin từ khi rời khỏi vườn bách thủ, thế nên chỉ có thể là điện thoại của Hoàng Trường Minh.
Có vẻ như người gọi điện cũng rất kiên nhẫn, chờ đợi thời gian rất dài. Hoàng Trường Minh nhíu mày, đành phải lấy điện thoại ra từ ngăn chứa đồ.
Bởi vì thùng xe rất tối tăm nên khi anh lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại trực tiếp hiện rõ trước mắt Lam Ngọc Anh, kèm theo đó là cái tên “Sunny” đang nhấp nháy…
Như một gáo nước lạnh đổ ập xuống từ trên đỉnh đầu.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn Đậu Đậu còn đang ngủ say.
Có lẽ cô đã hiểu nhầm rồi, có lẽ Hoàng Trường Minh níu kéo cô chỉ đơn giản là vì con trai anh mà thôi… Cô dùng sức đẩy cửa xe: “Anh nghe máy đi, tôi về nhà đây…
Hoàng Trường Minh nhíu mày, đang định cúp máy thì cửa xe sau đã bị đẩy ra, sau đó lại bị đóng lại. Khi anh ngước mắt nhìn ra bên ngoài, bóng dáng thướt tha kia thoáng chốc đã chạy vào tòa nhà.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe. Nhưng nhớ đến con trai đang nằm ngủ trên ghế sau, anh đành phải từ bỏ ý định này. Liếc nhìn điện thoại còn đang rung lên, anh tắt máy rồi lại ném nó vào ngăn chứa đồ.
Trong trung tâm thương mại, rất nhiều người đang nhàn nhã đi dạo.
Ở nơi này, nữ giới sẽ chiếm đa số, mua sắm luôn là sở thích của phụ nữ.
Hai cô tiểu thư bước ra từ quầy chuyên doanh của nhãn hàng cao cấp nào đó ở lầu một. Họ đều có mái tóc dài phiêu dật, vóc dáng mảnh khảnh cao gầy, có lẽ là vừa shopping xong nên đều xách theo mấy chiếc túi có in logo nhãn hàng, vừa đi vừa cười nói với nhau.