Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1510

Hai chân dài nhanh chóng kéo gần khoảng cách, anh đứng trước người đàn ông hào hoa phong nhã kia gần như có thể đè bẹp anh ta ngay trong tích tắc.

Quả nhiên, người với người là không thể so sánh!

“Tôi đã gặp anh rồi, ngày đó người phá hoại tình cảm của em trai tôi và cô Tô là do anh dẫn đến!” Người đàn ông đi đến trước mặt Trần Phong Sinh, nói thẳng Tâm mắt của Trần Phong Sinh lạnh nhạt lướt qua đối phương, dáng vẻ coi như không có.

Không biết có phải do trình độ bố não mạnh quá hay không mà người đàn ông nọ hỏi luôn: “Cô Trương, vị này sẽ không phải là chồng trước của cô chứ?”

“Ặc..” Trương Tiểu Du nghẹn họng.

Tuy nói xưng hô này rất đúng, nhưng Trần Phong Sinh từng nói anh rất không thích, quả nhiên, cô lén nhìn anh, giữa hai đầu lông mày đã có chút không vui rồi “Chẳng lẽ là thật sao!” Người đàn ông thấy thế, nhất thời nhíu mày, nói với giọng điệu không hiểu sao lại vô cùng nặng rề: “Cô Trương, cô chắc là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, còn tôi làm người ngoài cuộc, tôi nghĩ tôi nhất định phải nhắc nhở cô một câu, nếu hai người đã lựa chọn ly hôn thì điều này đã chứng minh đây là một cuộc hôn nhân sai lầm, vì sao cô vẫn còn dây dưa không rõ với chồng trước làm gì?”

Không đợi Trương Tiểu Du mở miệng, Trần Phong Sinh lười biếng nói: “Bởi vì thận của tôi khỏe, cô ấy không thể rời khỏi tôi!”

Trương Tiểu Du thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Trần Phong Sinh rút bàn tay to ra, ôm ngang hôm cô thể hiện sự chiếm hữu, tư thế vô cùng thân mật, hơi thở phải vào trên mặt cô: “Anh nói có đúng không?”

Trương Tiểu Du đỏ mặt.

Tuy cô không trả lời, nhưng vẻ mặt e lệ dĩ nhiên đã chứng minh tất cả.

Anh nói những lời này đúng là không sai, là vì phương diện nào đấy của anh tốt cho nên hiện tại cô mới mang thai…

Trần Phong Sinh rút nốt cánh tay còn lại từ trong túi quần ra, đặt lên bụng dưới còn bằng phẳng của cô, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho người đàn ông kia lấy một cái, anh trực tiếp coi anh ta như không khí mà nói: “Đứng lâu sẽ không tốt cho con, chúng ta về nhà thôi!”

Dứt lời, anh dắt tay cô rời đi Mãi đến khi chiếc Cayenne màu đen hòa vào dòng xe cộ, người đàn ông nọ vẫn như hóa đá, đứng như trời trồng, vẻ mặt ngốn ngang trong gió.

Trương Tiểu Du thu lại ánh mắt nhìn kính xe, sau khi xe rẽ sang đường khác, bóng dáng người đàn ông nọ cũng khuất mắt luôn.

Cô thật ra cũng không để ý đến việc đối phương có đau lòng hay không, ngược lại là Trần Phong Sinh, sau khi ngồi vào trong xe, anh lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cả gương mặt lạnh lùng như mặt poker.

Phía trước ngã tư đường gặp đèn đỏ, tất cả xe cộc đều giảm tốc độ dừng lại chờ đèn xanh.

Trương Tiểu Du không khỏi giơ tay chọt chọt bắp thịt trên cánh tay anh, anh không có phản ứng, cô lại ra lực chọt chọt, anh vẫn không có phản ứng như cũ.

“Này!” Cô có chút tức giận.

Trần Phong Sinh nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao vậy?”

Trương Tiểu Du nhíu mày, tức giận hỏi: “Anh làm gì mà nãy giờ không nói tiếng nào, bày ra cái mặt lạnh lùng đó là cho ai xem hả!”

“Ha ha” Trần Phong Sinh nhếch khóe môi.

Trương Tiểu Du không khỏi ôm chặt hai tay, xoa xoa da gà đã nối trên da: “Anh lại cười cái gì nữa!”

Cười bất thường kỳ quặc như vậy, khiến cả người cô đều có cảm giác không ổn!

Trần Phong Sinh thu lại ý cười lạnh trên môi, anh trầm ngâm hừ một tiếng: “Khó trách có người không muốn đi phục hôn!”

Trương Tiểu Du nghe vậy là biết anh lại đang cáu kinh, trong lòng buồn bực.

không thôi: “Xin nhờ cho! Cầm Thú, anh nghĩ đi đâu đó, em đâu có biết sao anh ta lại tới được đây chứ! Anh ta chính là anh trai của đối tượng xem mắt lần trước của Yến, ngày đó lúc ăn cơm cô ấy dẫn em đến nên mới biết mặt nhau, có trời đất chứng giám, tính cả thêm hôm nay nữa thì em mới gặp anh ta có ba lân, hiện tại đến chuyện anh ta tên gì em cũng không biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK