Chương 360
Người này rõ ràng đang nói về cô. Lam Ngọc Anh lúng túng.
Người đàn ông này thật đáng hận!
Cô cần môi, dùng bàn tay nhỏ bé của mình leo lên vòng eo rắn chắc của anh: “Ưm, Hoàng Trường Minh…
Lồng ngực của Hoàng Trường Minh hơi nâng lên rồi hạ xuống, hít thở cũng nặng nề hơn.
Lam Ngọc Anh đã cảm nhận được sự thay đổi của anh, nhưng vẫn bị anh ôm vào lòng, khàn giọng nói: “Mau ngủ đi!”
Suốt cả đêm, Hoàng Trường Minh không hề có ý chạm vào cô.
Ngày hôm sau, Hoàng Trường Minh dậy tắm rửa từ rất sớm.
“Hôm nay là thứ bảy, anh vẫn đi làm sao?” Lam Ngọc Anh rất ngạc nhiên với điều này.
Hoàng Trường Minh nhíu mày giải thích: “Chi nhánh ở đây có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Lam Ngọc Anh gật đầu, đứng dậy nấu bữa sáng cho anh, sau đó nhìn anh mang giày da và rời đi,
Thời gian tan làm là lúc chạng vạng tối, cô sửa soạn một chút rồi đến tòa nhà văn phòng ngày hôm qua.
“Tôi tìm tổng giám đốc Hoàng..
Rõ ràng là khác với ngày hôm qua, sau khi cô nói như vậy xong, nữ nhân viên quầy lễ tân vội vàng nói: “Cô Lam, mời cô đi theo tôi.”
“Cảm ơn.” Lam Ngọc Anh thẹn thùng nói.
Thật ra tối qua cô đã nói chuyện với Hoàng Trường Minh, hôm qua lúc cô đến đã bị nhân viên lễ tân chặn đường, Hoàng Thanh Thảo tức giận đến mức còn muốn cho nổ tung tòa nhà này, bây giờ xem ra anh đã đặc biệt dặn dò rồi.
Nơi này không giống như Hoàng
Oanh không có thang máy chuyên dụng.
Nữ nhân viên đưa cô vào thang máy rồi gật đầu chào lại.
Cũng giống như vậy lên trên tầng cao nhất, Lam Ngọc Anh đi ra có một nữ thư ký đi tới, dường như là sinh viên đại học mới tốt nghiệp chưa lâu, trong mắt ngoài tinh thần hăng hái rất lớn ra còn có hàng loạt sự tò mò đối với cô, đưa cô đến phòng làm việc của Hoàng Trường Minh.
Sau khi gõ cửa phòng làm việc xong, nữ thư ký gật đầu rời đi, trước khi đi còn lén lút nhìn có vài lần.
Áo khoác vest của Hoàng Trường Minh được đặt trên ghế dựa cao ở phía sau, anh đang vùi đầu trước bàn làm việc, cạnh tay có đống văn kiện cao ngất ngưởng.
“Sao em lại tới đây?”
Chiếc bút máy trong tay ngừng lại, anh nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên.
Lam Ngọc Anh trên mặt có phần xấu hổ.
“Em đón anh tan làm..
Hoàng Trường Minh đứng dậy khỏi ghế, anh chú ý đến trong tay cô đang xách hai chiếc túi đầy ắp có nhãn hiệu của một siêu thị nào đó.
“Em đi mua đồ sao?”
“Vâng.
Hoàng Trường Minh cầm lấy tất cả, để trên ghế sô pha, rồi kéo cô lại: “Sao không đợi anh tan làm rồi cùng đi?”
“Ừm.” Ánh mắt của Lam Ngọc Anh có gì đó mập mờ, nói quanh có không hề tự nhiên.
“Em đúng lúc cũng nhàn rỗi không có việc gì làm…
Hoàng Trường Minh đang cúi đầu cầm gối ôm sau lưng đưa cho cô, mà không hề có phát giác gì.
“Anh vẫn còn một số văn kiện chưa duyệt, em ở đây đợi anh một chút được không?”
“Vâng.” Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Trường Minh quay trở lại bàn làm việc, trong phòng làm việc chỉ còn lại tiếng “xoẹt xoẹt” của bút máy.
Lam Ngọc Anh cũng không cảm thấy nhàm chán, cô lấy điện thoại ra không chơi mà là ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, cô cần môi, mặt đỏ bừng.
“Ngọc Anh, qua đây!
Đột nhiên, cô nghe thấy anh gọi, có hơi giật mình.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đang cầm bút vươn tay về phía mình, bất giác đứng lên nói: “Ö..”