Chương 1072
Hoàng Kiến Phong nghe xong thì sững sở, ông ấy lập tức hiểu rõ lời nói của Lam Ngọc Anh có nghĩa là gì Có lẽ trong lòng cô vẫn không thể nào tha thứ được. Dù sao thì nỗi đau hai mẹ con cô bị chia tách vẫn còn đấy, nhưng cô yêu Hoàng Trường Minh, yêu anh vô cùng, đương nhiên cũng yêu ai yêu cả đường đi. Dù sao ông ấy cũng là bố của anh, cô sẽ chọn cách quên đi và tôn trọng người lớn tuổi Hoàng Kiến Phong cảm động, ông ấy thở dài xúc động n cô là một cô gái rất tốt. Trước đây là do tôi quá cố chấp!”
Đột nhiên được Hoàng Kiến Phong khen ngợi, Lam Ngọc Anh có chút bối rối, không biết phải làm sao.
Hoàng Kiến Phong cúi đầu mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp, hình như ông ấy đã chuẩn bị từ lâu, ông ấy đặt chiếc hộp lên bàn, đẩy đến trước mặt cô: “Cô cầm cái này đi”
“Đây là…” Lam Ngọc Anh khó hiểu hỏi.
“Đây là kỷ vật của mẹ Trường Minh để lại” Vẻ mặt của Hoàng Kiến Phong dịu đi một chút khi ông ấy nhắc đến người vợ đã mất của mình: “Lúc mang thai Trường Minh, khi bà ấy biết trong bụng mình là một đứa bé trai, bà ấy đã rất vui mừng và đã chuẩn bị cái này. Bà ấy nói là đợi Trường Minh lớn lên cưới vợ, bà ấy sẽ đưa cái này cho con dâu của mình, để con dâu truyền từ đời này sang đời khác…”
Không khó để nhận thấy dù sau này Hoàng Kiến Phong có lấy vợ khác thì ông ấy vẫn dành tình cảm sâu đậm cho người vợ đầu đã mất của mình.
: “Cô Ngọc Anh, Hộp được làm bãng gỗ đàn hương đỏ, hoa văn trên đó đều được chạm khắc tỉnh xảo, sau khi mở ra cô thấy bên trong có một chiếc vòng đeo tay màu đỏ được làm bằng ngọc bích trong suốt, nhìn vào là biết chiếc vòng này có giá trị rất lớn.
Lam Ngọc Anh cầm chiếc vòng lên, sau khi nghe được ngưồn gốc của chiếc vòng này cô cảm thấy trong lòng nặng tu Nghĩ lại những gì ông ấy vừa nói, dường như cô nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nghỉ ngờ hỏi: “Chủ tịch Phong, ông đồng ý chúng tôi ở bên nhau sao?”
“ÙZ Hoàng Kiến Phong ho khan, trả lời một cách không được tự nhiên.
“Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh chân thành nói, trong lòng cô cảm thấy có chút khổ tận cam lai.
Đúng như những gì cô vừa nói, đối phương là bố của Hoàng Trường Minh, cho dù quan hệ của hai bố con hơi cương cứng, nhưng ông ấy cũng là người mà anh quan tâm, cô hy vọng tình cảm của hai người bọn họ có thể được ông ấy công nhận và chúc phúc.
Hoàng Kiến Phong cảm thấy có chút xấu hổ, trên gương mặt nghiêm nghị có chút không được tự nhiên, giống như đang che giấu điều gì đó, cố ý nghiêm khắc nói “Cô cất chiếc vòng tay này cho tốt, nếu như làm mất hoặc là làm hỏng, gia pháp đang chờ cô đấy!”
Lam Ngọc Anh sửng sốt, suýt làm rơi vòng tay.
Hoàng Kiến Phong nhìn dáng vẻ cô cẩn thận dùng hai tay cầm cái hộp lên thì suýt chút nữa bật cười, nhưng ông ấy vẫn cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Lam Ngọc Anh đậy nắp hộp lại, nghiêm túc hứa: “Chủ tịch Phong, ông yên tâm đi, tôi sẽ giữ nó thật cẩn thận!”
“Còn gọi tôi là Chủ tịch Phong hả?” Hoàng Kiến Phong không vui nói Lam Ngọc Anh sửng sốt, nhanh chóng sửa cách gọi: “Bác Phong…”
“ÙZ Hoàng Kiến Phong gật đầu, ông ấy nhìn qua bụng của cô, không kìm lòng được mà hỏi: “Nghe nói cháu lại có thai?”
“Vâng. Mặt Lam Ngọc Anh đỏ lên.
“Con trai hay con gái?”
Mặc dù Hoàng Trường Minh luôn nhấn mạnh rằng anh biết rõ rằng về việc anh “gieo mầm” cho cô là con trai hay con gái, nhưng ở trước mặt Hoàng Kiến Phong, Lam Ngọc Anh không dám nói lung tung, cô cẩn thận nói: “Đến bây giờ đã được hơn 3 tháng rồi, cháu vẫn chưa biết là con trai hay con gái, qua mấy ngày nữa có thể kiểm tra được…”
“7 Hoàng Kiến Phong gật đầu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Bác cũng thích cháu gái!”
Lam Ngọc Anh: “…”
Cô không khỏi bật cười, quả nhiên là hai bố con, về chuyện này họ đều có chung ý kiến.
Cả ba người đàn ông trong nhà này đều mong trong bụng cô là con gái, áp lực của cô thật đúng là lớn Hoàng Kiến Phong chỉ vào cánh cửa đang đóng chặt nói: “Mau ra ngoài đi nếu không thì khoảng hai phút nữa Hoàng Trường Minh sẽ lo lắng xông vào đó!”