Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 319

Trong ngữ khí có hàm ý ám chỉ, Lam Ngọc Anh liếc nhìn Hoàng Trường Minh vẻ ngờ vực, kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Bác sĩ Sinh, Tiểu Du, hai người quen nhau sao?”

Câu hỏi này thật ra cô đã nhịn trong lòng một khoảng thời gian rồi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội hỏi ra.

“Không quen.”

“Không thân.”

Hai người họ gần như trả lời cùng một lúc.

Nữ trước, nam sau.

Rõ ràng có vấn đề mà, Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, nhìn sang cô bạn thân Trương Tiểu Du, bất giác hỏi nhỏ: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Rất đơn giản.” Người lên tiếng là Trần Phong Sinh đối mặt. Anh ấy nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn, sau đó chậm rãi tung ra một thông tin động trời: “Chúng tôi đã ngủ với nhau.

“Hả?” Lam Ngọc Anh thảng thốt.

“Chết tiệt!” Trương Tiểu Du cũng phản ứng rất mãnh liệt, chỉ thắng vào Trần Phong Sinh đang ngồi đối diện mình: “Anh là đồ mặt người dạ thủ, có thể cảm cái miệng thổi của anh lại không, đừng có ăn nói bậy bạ, đặt điều lung tung. Cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng đó.

“Tôi ăn nói bậy bạ, tôi đặt điều ư Trần Phong Sinh dựa người ra sau, đôi mắt hoa đào sáng lên, anh ấy từ tốn nói tiếp: “Vậy thì cô kích động cái quái gì? Chẳng qua là ngủ với cô thôi mà. Cô trừng mắt gì với tôi à? Lẽ nào kỹ thuật của tôi không tốt?

Không chỉ Trương Tiểu Du, ngay cả Lam Ngọc Anh sau khi nghe những lời trần trụi ấy cũng đỏ mặt tía tai.

“Khốn nạn khốn nạn.” Trương Tiểu Du đã đứng hàn dậy, tức đến mặt lúc trắng lúc đỏ, ngón tay chỉ vào anh ấy cũng run lẩy bẩy: “Anh não tàn hả? Đừng có dát vàng lên mặt mìn.. Kỹ thuật của anh thật sự rất tệ đấy. Tôi nói rõ cho anh biết, tối đó tôi chỉ không cần thận ngủ với anh thôi. Sau này dù anh có tắm rửa sạch sẽ, nằm trần như nhộng trên giường đợi, rồi thắt nơ vào cái ấy của anh dâng tặng lên, tôi cũng không buồn suy nghĩ đâu.”

Nói xong một mạch, Trương Tiểu Du cầm túi xách và áo khoác lên: “Ngọc Anh, bỗng nhiên mình có chút việc, về trước đây. Hôm khác mình tìm cậu đi chơi sau”

“Cô nói rõ ràng tôi nghe xem, cô nói ai kỹ thuật tệ hả?” Trần Phong Sinh cũng đứng bật dậy ngay. Người đàn ông thường rất nhạy cảm về phương diện đó.

“Lời hay không nói lại lần hai.” Trương Tiểu Du lườm nguýt.

Trần Phong Sinh thẳng thừng vòng ra, túm lấy cổ tay của cô ấy, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy nguy hiểm: “Vậy được thôi, tôi sẽ tìm một nơi không ai quấy rầy, ngồi nói chuyện nghiêm túc với con cá vàng nhỏ này về vấn đề kỹ thuật “

“Anh làm gì vậy hả? Anh buông tôi ra.” Trương Tiểu Du bùng nổ, nhưng giấy giua một hồi cũng không thoát được Trần Phong Sinh thoải mái như chỉ bắt một con gà con, giữ chặt không buông, quay người về phía bàn ăn cười: “Nhiều món ăn thế này, hai người từ từ mà ăn. Đúng rồi, cô Ngọc Anh, cô giúp tôi khuyên chút, mấy hôm nay Trường Minh không ăn trưa rồi.”

Nói xong, anh ấy bèn kéo Trương Tiểu Du sải bước đi ra khỏi nhà hàng.

Lam Ngọc Anh căng thẳng đứng dậy theo, muốn đi kéo họ lại.

“Không sao đây, Phong Sinh tự biết chừng mực.” Hoàng Trường Minh ngăn cản cô, giọng nói trầm tĩnh.

Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã nhìn thấy Trần Phong Sinh nhét Trương Tiểu Du vào trong taxi, chớp mắt xe đã phỏng vù đi, Người phục vụ cũng bê thức ăn lên đúng lúc này, cô đành phải ngồi xuống.

Nhưng cô vẫn đang chìm đắm trong sự ngỡ ngàng. Dù có tồn tại nghi hoặc, trước đó cô cũng không dám suy nghĩ táo bạo đến thế.

“Sao ngẩn người ra vậy?”

Lam Ngọc Anh giật mình, sau đó lắc đầu: “Chỉ là em cảm thấy hai người họ thật táo bạo.

“Ừm, táo bạo!”

Hoàng Trường Minh nhưỡng mày, từ tốn mỉm cười: “Lẽ nào chúng ta thia kém họ sao?”

“…” Lam Ngọc Anh không nói ra được câu gì.

Nếu quay ngược trở về quá khứ, đêm đầu tiên giữa cô và Hoàng Trường Minh hình như cũng nóng bỏng táo bạo không hề kém họ.

Trong khoảng thời gian ấy, người phục vụ đã bê đầy đủ các món lên bản.

Vì Trần Phong Sinh vừa mới gọi thêm món, nên bây giờ bản đầy thức ăn, nhưng không ngờ lại chỉ còn hai người họ, bầu không khí dường như còn quái đản hơn lúc trước một chút.

Bàn bên cạnh toàn tiếng cười tiếng nói, Lam Ngọc Anh ngập ngừng cầm đũa lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK