Chương 1711
Cửa phòng truyền đến tiếng động, là chồng dì nhỏ đã nôn về, cô lập tức dùng sức rứt tay về, may mà lúc này anh không làm khó cô, nảm lại về chỗ gối đầu, khôi phục lại tư thế trước đó.
Trương Tiểu Dao rút tay bị nằm về phía sau lưng, vết hãn đỏ vẫn còn in trên cổ tay, thậm chí cô vẫn còn cảm nhận được nhịp tim của anh.
Di nhỏ đỡ người chồng đã nhắm nghiền mắt của mình lên giường, đắp chăn cho ông, quan tâm hỏi: “Sinh Phong không sao chứ?”
“Không sao” Trương Tiểu Du lắc đãi Nhìn thấy Trần Sinh Phong lần nữa nhầm mắt, cô hé miệng nói: “Di nhỏ, chúng ta về phòng đi”
Dì nhỏ gật đầu, tắt đèn cùng cô rời khỏi phòng ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Trương Tiểu Du ăn mặc chỉnh tề xuống giường Chuẩn bị đi rửa mặt, thì điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ vị hôn phu, cô lập tức nghe máy: “Alo, Kỳ Nhiên”
Hôm qua lúc sắp đi ngủ, cô vẫn muốn gọi cho anh, chỉ là suy nghĩ một hồi xong lại không gọi, còn suy nghĩ để chút nữa ăn sáng xong sẽ gọi cho anh.
“Ngủ dậy rồi hả?” giọng Dịch Kỳ Nhiên ôn hòa.
Trương Tiểu Du gật đầu, nhìn thời gian, hơn bảy giờ, mà giờ Hà Nội nhanh hơn Nam Phi 6 tiếng, trong lòng lặng lẽ tính xong không kìm chế nối hỏi: “Ừ, anh đang làm gì?”
Giọng Dịch Kỳ Nhiên có chút mệt mỏi trận tập huấn lâm thời, có chút mệt mỏi: nh vừa về phòng, buổi tối có một Trương Tiểu Du cần môi, chủ động nhắc đến chuyện hôm qua: “Hôm qua em gọi cho anh hai lần, mà không có ai nghe”
“Ừ, lúc đó anh đang họp” Dịch Kỳ Nhiên trong điện thoại nói: “Sau khi kết thúc nghĩ bên em đã khuya rồi, sợ làm phiền em nghỉ ngơi, nên không gọi lại”
Nghe thấy âm thanh không có chút gì kì lạ, cũng không có bất cứ giận hờn.
Dù vậy, Trương Tiểu Du vẫn cảm thấy chút lo lắng, nghĩ đến lúc đó anh gọi nghe thấy cô và Trần Sinh Phong ở với nhau…
Cô giải thích: “Kỳ Nhiên, hôm qua lúc anh gọi cho em, em đang ở siêu thị mua đồ, quên không đem điện thoại, cầm thú anh ấy.. Là đến thăm dì nhỏ và chồng di nhỏ, vì vậy ở lại ăn cơm tối, anh đừng hiểu lầm”
“Ừ, anh biết rồi” Dịch Kỳ Nhiên nói xong trâm mặc mấy giây, lại mang theo ý cười nói, “Cá nhỏ, anh tin em”
Nghe thấy giọng cười dịu dàng của anh, Trương Tiểu Du thả lỏng.
Mở cửa sổ, cô nhìn thấy nắng sớm bên ngoài đầy sức sống, cầm điện thoại nói: “Lúc này bên anh chắc là nửa đêm hả, Kỳ Nhiên, anh ngủ sớm đi. Nếu không ngày mai còn phải huấn luyện, thân thế sẽ không có sức”
“Được, ngày mai anh sẽ gọi lại cho em” Dị Kỳ Nhiên nói.
Trương Tiểu Du chúc anh mơ đẹp, liền ngất điện thoại, chỉ là lúc cô sắp ngắt điện thoại, thì anh lại gọi cô.
“Cá nhỏ?
Cô khó hiểu: “Hử?”
Bên kia ngừng một lúc, sau đó mới truyền đến giọng nói của Kỳ Nhiên: “Anh có thể cho em một niềm vui bất ngờ.”
Lần này ngắt điện thoại, Trương Tiểu Du vẻ mặt hoài nghỉ nhíu nhíu mày.
“Bất ngờ?”
Nghĩ đến câu cuối cùng đối phương nói, cô lắc lắc đầu, có chút bật cười, không để trong lòng.
Cửa sau lưng bị bàn chân nhẹ nhàng đấy ra, là dì nhỏ quay lại phòng, nhìn thấy cô đã tỉnh. Bước chân mới khôi phục bình thường, hỏi cô hôm qua ngủ ngon không, có bị khó chịu khi bị lệch múi giờ.
Chắc là ngủ bên cạnh người thân, nên hôm qua cô ngủ rất ngon.
Bởi vì vẫn còn rất sớm, cháo trong nồi vẫn chưa chín, dì dò kéo cô xuống cuối giường nói chuyện, hôm qua dọn mộ xong lại quay về ăn cơm, chưa được nói chuyện với nhau.
Dì nhỏ nhắc đến con gái của mình: “Thị Linh muốn năm sau kết hôn với bạn trai con bé.”