Chương 441
Thím Triệu cũng gật đầu lia lịa, nhưng dường như bà chợt nghĩ ra điều gì đó, muốn nói lại thôi: “Ngọc Anh, sau khi bà cháu mất, còn phải lo toan nhiều chuyện, thím cũng quên nói với cháu một chuyện…”
“Chuyện gì a?” Lam Ngọc Anh khó hiểu.
“Buổi trưa hôm mà bà cháu mất, có người đã đến nhà.” Thím Triệu nhớ lại rồi nói.
“Có người đến nhà? Ai thế?” Lam Ngọc Anh càng thêm khó hiểu.
Từ lâu bà nội đã không còn người thân nào, bao nhiêu năm nay luôn chỉ có bà cháu sống nương tựa vào nhau.
“Thím cũng không rõ lắm, hình như người đó cũng cũng mang họ Lam, cô ta ăn mặc rất đẹp, trông như một con gái con nhà giàu vậy. Chiếc túi cô ta cầm trong tay thím có biết, trước đây vẫn luôn nghe con gái mình nhắc đến nó, nói rằng chỉ là hàng giả cũng lên đến mấy trăm triệu, hình như gọi là Hermès gì đó! Nhưng tính tình thì không tốt lắm, mắt cao hơn đầu, thoạt nhìn có vẻ là được chiều quá đâm hư, nhìn người ta bằng lỗ mũi…”
Lam Ngọc Anh nghe đến đó, trong lòng đã đoán được rồi.
Rất nhiều điểm đặc trưng đều hướng về một người.
Lam Ngọc Thiên?
Lam Ngọc Anh nhíu mày, trong lòng có một loại dự cảm không tốt, nắm chặt tay hỏi: “Cô ta đến đây làm gì?”
“Có lẽ là cô ấy chỉ đến gặp bà ngoại cháu. Thím không biết chính xác họ đã nói những chuyện gì, vì lúc đó thím bị đuổi ra ngoài rồi!” Thím Triệu dừng lại ở đây, dường như đang chú ý đến sắc mặt của cô, rồi mới do dự nói tiếp: “Đến khi thím quay lại, mơ hồ có nghe thấy hai người đang nói về cháu, người kia gọi cháu là kẻ thứ ba vô liêm sỉ, dụ dỗ người khác, còn nói rằng cháu đã cướp chồng chưa cưới của người khác…”
“Thím nói cái gì cơ?” Lam Ngọc Anh dường như bị ai đó đánh cho một gậy.
Thím Triệu thở dài, sau đó nói: “Ngọc Anh, bà ngoại cháu mắc bệnh tim, sợ nhất chính là không chịu được kích thích khiến cảm xúc không ổn định, đối phương vừa đi, bà ngoại cháu đã tức đến mức phát bệnh, ngồi trên chiếc ghế gỗ ở ngoài mà gần như không thể đứng dậy nổi, thím vội vàng tìm thuốc cho bà ấy uống mới tạm thời chống đỡ được. Chỉ là thím không ngờ rằng sau khi thím đi cửa hàng mua đồ ăn quay về thì bà ngoại cháu đã nằm trên sàn nhà…”
Mắt Lam Ngọc Anh tối sầm, lỗ tai ù đi không còn nghe được gì nữa.
Chẳng trách bà ngoại lại ra đi đột ngột như vậy!
Buổi tối cô mang theo đồ của bà ngoại lên tàu hỏa, tuy là mua vé nhanh nhưng may là không phải giờ cao điểm, hơn nữa đây là chuyến tàu chạy chậm nhất, trên tàu không có nhiều người, vẫn còn trống rất nhiều vé giường nằm.
Cô vừa lên xe không lâu, di động trong túi xách vang lên. “Alo, anh Nguyễn Phong à…”
Sau khi cô ở quê lên, Nguyễn Phong rất không yên tâm về cô, anh muốn gọi điện hỏi thăm xem tâm trạng của cô trong hai ngày vừa qua thế nào, cũng muốn gọi cô ra ngoài cùng: “Ngọc Anh, em ăn cơm chưa? Buổi tối đi ăn với nhau không?”
“Không, em ăn rồi.” Lam Ngọc Anh không nói dối, trước khi lên xe cô đã ăn một ổ bánh mì.
Đúng lúc đoàn tàu ngừng lại một trạm nghỉ, radio vang lên tiếng thông báo tạm dừng.
“Ngọc Anh, em không có ở nhà sao?” Sau khi Nguyễn Phong nghe được thì lập tức hỏi.
“Vâng, em về quê lấy di vật của bà ngoại, hiện tại đang trên tàu trở về” Lam Ngọc Anh đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, đoàn tàu đã đi vào trong sân ga.
Nguyễn Phong dừng lại một chút, hỏi: “Ngọc Anh, em đi một mình sao?”
“Vâng.” Lam Ngọc Anh nhẹ giọng, cô có thể nghe ra bất ngờ trong giọng nói của anh.
Không muốn giải thích thêm điều gì, cô đưa tay day day huyệt thái dương đang đau nhức: “Anh Nguyễn Phong, em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, không nói chuyện với anh nữa…”
Sau khi cúp điện thoại, tuy cô nằm trên giường như lại không tài nào ngủ được.
Cô trằn trọc suốt cả đêm, mỗi lân trở mình, hai tay vẫn luôn siết chặt lại.
Đến gần trưa ngày hôm sau đoàn tàu mới chậm rì rì vào ga, lúc Lam Ngọc Anh xuống tàu, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, sau khi đầu dây bên kia nhận điện thoại liền mở miệng chất vấn: “Lam Ngọc Thiên, cô đang ở đâu?”