Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1157

Huhu, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy đau tìm đây này”

‘Sau khi nói xong, Trương Tiểu Du đau đớn ôm ngực mà cúi thấp người, lúc tới gần đồng nghiệp thì liền nháy mắt một cái Tô Yến đột nhiên đứng dậy khẽ hô: “Tiếu Du, cô không sao chứ?”

Một giờ sau, Trương Tiểu Du đã có mặt ở hành lang của một bệnh viện tư nhân Cô ấy đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy chắc chản là do nghe tổng biên tập gào thét nên tai mình mới bị ù, cũng may là bản thân thông minh lanh lợi, biết tùy cơ ứng biến lấy mấy chuyện từng trải trong quá khứ lừa gạt được ông †a, nếu không với tính cách của tổng biên tập, thế nào cũng sẽ khô máu với cô ấy .

‘Tổng biên tập hẳn bị giật mình lúc cô ấy chợt gục xuống, cũng hẳn là sợ xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy đến mình cho nên lập tức phê chuấn cho cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Trong khoa tìm mạch, có rất nhiều bệnh nhân đang ngồi chờ vào khám, Trương Tiểu Du cũng ngồi ở trong đó, cô ấy nhìn xuống tờ đăng ký trên tay, ngón tay lướt qua từng dòng chữ trên đó, ánh mắt dừng lại tại tên bác sĩ Trần Phong Sinh”

Trương Tiểu Du tát vào miệng mình hai cái, cái tên này hình như có chút quen quen nhưng cụ thế thế nào thì hoàn toàn không nghĩ ra Lúc này trên loa vừa vặn gọi đến tên của cô ấy, một y tá đi ra ngoài hành lang, cô cũng không quan tâm lắm vội vàng đi tới Y tá liền dẫn cô đến một phòng tư vấn chuyên khoa tương đối có phong thái, gõ cửa xong thì đấyc ửa vào, đồ đạc bên trong hiện lên rõ ràng, lướt qua thì cũng giống như ở mấy phòng khám đa khoa bình thường, nhưng cũng có chứt hơi khác.

Đặc biệt là lúc này, người ngồi trên bàn làm việc đang khoác áo blouse trắng kia lại là một bác sĩ nam trẻ tuổi.

Đối mặt với đôi mắt đào hoa kia, Trương Tiểu Du kinh ngạc tới mức ngẩn người Chết tiệt, không phải chứ”

Trương Tiểu Du cảm thấy chắc hẳn hôm nay mình ra ngoài quên xem lịch tồi Cô ấy không dám tin nâng tay chỉ vào người kia, miệng thì thảo nói: “Tên đốn mạt, sao lại là anh? Đúng là âm hồn khó tan!”

Dây dưa từ Sài Gòn đến tận Kiên An, Trương Tiểu Du cảm thấy mình thật là vô cùng xui xẻo, thất tình rồi lại thất thân, lúc ngồi trên máy bay trở về cô ẩy cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại. Dù sao Sài Gòn cũng lớn như vậy, chắc chân không chạm mặt được đâu. Vậy mà không ngờ, ngày hôm nay, đối phương cứ như vậy mà bất ngờ xuất hiện trong tâm mắt của cô ấy.

Bây giờ cô cảm thấy sâu sắc rằng việc tìm một thầy bói là vô cùng cần thiết Trần Phong Sinh ngồi trên ghế, ống nghe được vắt quanh cổ, trong chiếc túi trước ngực của áo blouse trắng có kẹp một cây bút màu đen, hoàn toàn khác với vẻ lười biếng trước đây. Cặp mắt đảo hoa kia giờ đây lãnh đạm không một gợn sóng, thần sắc vô cùng nghiêm túc, nói năng cũng cẩn trọng, Khi thấy cô ấy đẩy cửa bước vào, ánh mắt của anh ấy cũng chợt thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục như lúc đầu.

“Bác sĩ Sinh, người này là bệnh nhân số 45, đây là phiếu đăng ký!” Giọng điệu của y tá vô cùng cung kính, có thể nhìn ra thân phận của anh ta trong bệnh viện không nhỏ.

“Bác sĩ Sinh? Trần Phong Sinh? Anh chính là bác sĩ mà tôi đăng ký?” Vẻ mặt của Trương Tiểu Du như nuốt phải ruồi, ngón tay cô run lên một cách hài hước “Cái tên đàn ông khốn khiếp như anh mà lại là bác sĩ? Còn là chuyên gia khoa tìm mạch? Không thể nào anh hẳn là thiếu gia nhà giàu suốt ngày ăn chơi đàng điểm, thường xuyên dành thời gian để lừa gạt mấy nữ sinh viên đại học mới đúng chứ, không thể nào là bác sĩ được? Tôi là phóng viên, lãnh đạo của bệnh viên mấy người đâu, sao có thể lấy tính mạng của người khác ra làm trò đùa thế này được”

Trần Phong Sinh bất động ngồi tại chỗ, cặp mắt đào hoa nhàn nhạt nhìn cô ấy.

“Cô Du, cô có phải hiểu lâm chỗ nào rồi không? Bác sĩ Sinh được bệnh viện chúng tôi đặc biệt thuê tới. Anh ấy là một trong những chuyên gia giỏi nhất về khoa ngoại tìm mạch, không riêng gì bệnh viện chúng tôi mà ở toàn thành phố Sài Gòn anh ấy cũng đứng hàng top đấy” Cô y tá không nhịn được mà đứng ra giải bày thay lãnh đạo của mình “Anh ta? Cô có chắc là đang nói về anh ta hay không vậy?” Trương Tiểu Du sững sở, Trong suy nghĩ của cô ấy, nghề bác sĩ cũng ngang hang với công an, bộ đều rất thiêng liêng và đáng trân trọng, cô ấy thực sự không thể nào liên tưởng, được nghề nghiệp tốt đẹp như vậy lại có liên quan đến tên cặn bã trước mặt mình, ngoài trừ cặp mắt đẹp dị thường cùng đôi tay thon dài kia ra thì không nhìn ra tên này có chỗ nào giống bác sĩ Mặc dù người này đang mặc một chiếc áo blouse trắng, nhưng nhìn chả thấy có gì giống cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK