Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252

 

Sau khi ăn xong bữa tối, Lam Ngọc Anhlại gọt thêm hoa quả.

 

Bóng đêm phía ngoài càng ngày càng sâu.

 

Ăn hoa quả với bà ngoại xong, lúc cô cầm một miếng táo lên, chỉ nghe thấy Hoàng Trường Minhđột nhiên hỏi, “Tối nay ngủ thế nào?”

 

Hoàng Trường Minh giọng nói không lớn không nhỏ, trên bàn ăn mọi người đều nghe thấy hết.

 

Miếng táo “Lạch cạch” một cái liền rơi lại vào chén.

 

Lam Ngọc Anh lại bắt đầu lại run lên, trước khi bà ngoại mở miệng nói chuyện. cô vội vàng cướp quyền nói trước “Bà ngoại, lâu rồi không gặp bà cháu có nhiều lời muốn nói với bà lắm ạ, tôi này cháu ngủ với bà nha!”

 

“Được!” Bà cụ nghe thể cười gật đầu.

 

Trong lòng nghĩ cháu mình không dễ gì mới về chơi, bầu bạn cùng bà cũng tốt, hai người trẻ tuổi về thành phố thì có khối thời gian mà.

 

Lam Ngọc Anhâm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mắt lên nhìn, phát hiện Hoàng Trường Minh cười như không cười nhìn qua cô, và đôi môi mỏng không phát ra tiếng nhưng lại cử động như là nói hai chữ: Giỏi lắm!

 

Buổi tối đi ngủ, cô tự nhiên mà chen chút trên một cái gối với bà ngoại.

 

Sau khi tắt không lâu, chiếc điện thoại để bên cạnh gối sáng lên.

 

Tin nhắn này cũng thường hay đến vào mỗi buổi tối trước khi cô đi ngủ, Lam Ngọc Anh run run đưa ngón tay mở khóa màn hình, nhưng lại phát hiện chỉ có hai chữ “Ngủ Ngon”.

 

Giống như là bị xỏ lá vậy, trên mặt cô hiện lên chữ cút đi.

 

Cả ngày hôm nay giống như là bị rơi vào bùa chủ của anh vậy.

 

Sáng hôm sau bà cụ ngủ ít nên thức sớm, Lam Ngọc Anh cũng thức dậy theo trong nhà bếp đã nấu sản canh trứng gà cùng với mì ống, phòng đối diện vẫn chưa có động tĩnh gì, bà ngoại bảo cô đi gọi anh dây.

 

Đẩy cửa vào, bên trong có tiếng thở nhẹ nhẹ, Hoàng Trường Minh ngủ rất say trên giường.

 

Lam Ngọc Anhkhẽ đi vào, nhỏ tiếng gọi, “Hoàng Trường Minh, đã đến lúc dậy ăn sáng rồi.……..

 

Hoàng Trường Minh giống như là không nghe thấy, một cánh tay đặt lên trán, dưới cầm đã mọc lên những cọng râu non xanh, ánh sáng buổi sớm mai chiếu lên trên, rất có mùi vị đàn ông, cũng rất quyến rũ.

 

“Hoàng Trường Minh?” Lam Ngọc Anh thấy anh không có phản ứng, tiếp tục nhân nại gọi anh, “Buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi, còn không ăn sẽ bị nguội đó! Anh khoản hay ngủ nữa đã

 

Lam Ngọc Anh đưa tay chọt anh, vẫn không động đậy, chỉ có thể tiếp tục chọt chot…….

 

É!”

 

Lam Ngọc Anh thấp giọng kêu lên, trời đất xoay vòng, lại bị anh lôi lên giường.

 

Chưa đợi cô phản ứng lại, đã bị anh xoay người đè lên, ngẩng căm lên, mạnh mẽ hôn xuống.

 

Nhanh chóng tách môi răng mở ra, hồn rất mãnh liệt.

 

Nhưng anh không đơn thuần chỉ là hôn thôi, bàn tay to lớn của anh ta cũng bắt đầu không an phận rồi……

 

Lam Ngọc Anhbị lười của anh bịt kín hết miệng, không nói ra được câu từ hoàn chính, ứ ứ á á ngược lại giống như âm thanh gọi mời vậy, cô vùng vẫy không được, chỉ đành nhẫn tâm cần lên mỗi anh.

 

Lam Ngọc Anh thấy đau, âm trầm thừ một tiếng.

 

Lam Ngọc Anh nhân cơ hội đẩy anh ra, nhảy từ trên giường xuống, vôi và chỉnh lại quần áo của mình.

 

Còn Hoàng Trường Minh lúc này vẫn nằm ở một bên, vừa rồi cái tay không an phận của anh đang được anh đặt lên đổi môi của mình, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của anh vẫn nhấm lại.

 

Một lát lâu sau, mới từ từ mở mắt dậy. Giống như là chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi, trong ánh mắt của Hoàng Trường Minh ngoại trừ buồn ngủ mê man ra, lại còn rất tự nhiên, “Làm sao thế?”

 

“Anh” Lam Ngọc Anhbĩu môi.

 

“Anh làm sao nào?” Ánh mắt của Hoàng Trường Minh tràn đầy biểu hiện buồn ngủ.

 

Khi ánh mắt quét qua đường viền cổ đang dao động vì cảm xúc của cô, lại có đối phần tối sầm lại rất khó nhận ra.

 

Lam Ngọc Anhcòn đang dùng tay lau đi dấu vết còn đọng lại trên khóe môi, tức giận nhìn chăm chăm anh, đỏ mặt chỉ trích, “Vừa rồi anh muốn làm chuyện xấu, hôn tôi, còn… mò tôi

 

Nếu không phải cô nhẫn tâm cần anh ta một cái, ai biết được sẽ có những chuyện gì quá đáng sẽ xảy ra tiếp theo.

 

“Phải không?” Hoàng Trường Minh nhíu mày, từ từ ngồi dậy, nhấn nhấn giữa trấn.

 

“Tôi còn tưởng đang nằm mơ nữa.”

 

“Lam Ngọc Anhbặm môi lại.

 

“Có muốn biết trong mơ của tôi tiếp theo sẽ như thế nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK