Chương 1878
Trần Phong Sinh sợ cô mệt mỏi, vốn dĩ muốn cô lên xe đợi.
Trương Tiểu Du cảm thấy cô. không quá mệt mỏi nên nhất quyết muốn đi cùng anh. Trong quá trình đi lên cứ đi hơn mười phút anh bắt cô dừng lại nghỉ ngơi , may mắn là chỉ mới đi được nửa ngọn núi.
Có rất nhiều người trong chùa, hầu hết là người cao tuổi.
Trương Tiểu Du cũng như những người khác, mua một nắm nhang nhỏ bỏ vào lư hương. Mặc dù nhiệt độ ở thành phố Sài Gòn đã bước vào mùa xuân vẫn còn rất lạnh, ánh nẵng mạnh hơn đã gần trưa.
Cô tìm một chỗ mát mẻ dưới gốc cây ngay gần ở đại sảnh chờ anh, Trần Phong Sinh đang quỳ một cách trang trọng trên nệm, hai tay đan vào nhau, trông như cầu nguyện.
Trương Tiểu Du không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy điều này, cô thực sự không biết anh mê tín từ khi nào!
Đợi khoảng năm sáu phút sau, Trần Phong Sinh đi ra, nhân tiện rút toàn bộ tờ Việt Nam đồng màu xanh trong ví ra nhét vào hòm công đức ở cửa.
Khi đi tới trước mặt anh, Trương Tiểu Du không khỏi tò mò hỏi: “Câm thú, anh không phải chỉ đến cầu nguyện sao, sao lại quỳ ở đó lâu như vậy?”
“Em muốn bi hả?” Trần Phong Sinh nhướng mày.
“Ừa!” Sự tò mò của Trương Tiểu Du được nâng lên.
Trần Phong Sinh nhìn lại tượng Phật trong chùa, ánh mắt thành kính không gì sánh được, vừa cúi đầu vừa nói: “Chỉ cầu Thần phật phù hộ cho con của chúng ta khỏe mạnh bình thường, sinh ra an toàn!”
Vi đã có mất mát, anh sẽ càng trân trọng hơn.
Sự xuất hiện của đứa trẻ này giống như là bù đắp mất mát nên Trần Phong Sinh càng đối xử cẩn trọng hơn trước.
‘Sau khi nghe lời này Trương Tiểu Du giật mình, trong lòng trở nên mềm mại và rối tung lên Nhìn khuôn mặt tuấn tú và hấp dẫn của anh, cô cảm thấy đôi mắt đào hoa như chứa tình cảm đang trào ra.
Làm sao đây, cô rất muốn hôn anh!
Trương Tiểu Du kiềm chế bàn tay to lớn của mình, cố gắng hết sức để làm nguội ham muốn của mình.
Cô lặp đi lặp lại điều đó trong lòng, A Di Đà Phật!
Sau chớm hè ở miền bắc, gió mát dễ chịu.
Lúc này trời vừa rạng sáng, bầu trời không một gợn mây, Trương Tiểu Du đang cầm sách ngồi trên xích đu dưới giàn nho bên cạnh tòa nhà, vô tình được che mát. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có đặt một chậu chà là đỏ mới pha và nước dâu tắm, trông rất bừa bộn.
Trương Tiểu Du vươn cái eo lớn lười biếng, vừa định cúi đầu tiếp tục đọc, chị Trương bước ra ngoài: “Thưa cô, cậu chủ gọi điện thoại dặn cô không được ở bên ngoài quá lâu!”
“Ra vậy!” Cô cười đáp. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Kế từ khi cô mang thai được hai tháng, Trần Phong Sinh không cho phép cô đi làm nữa.
Trong chuyện này, cô cũng không phản kháng nhiều với anh, rất hòa nhã lảng nghe ý kiến của anh. Bởi vì biết anh trân trọng đứa con lại đến này như thế nào, nên cô không muốn anh lo lắng.
Chị Trương đứng ở nơi đó không nhúc nhích: “Cậu chủ nói, để tôi nhìn cô vào nhà rồi gọi báo cáo cho cậu ấy!”
Trương Tiểu Du bất lực nở nụ cười ngọt ngào: “Được rồi, tôi đi vào ngay!”
Buổi tối, Trần Phong Sinh trở về nhà tương đối muộn sau ca phẫu thuật.
Trương Tiểu Du vẫn chưa ngủ muốn đợi anh cùng ngủ, nhìn anh quấn khăn tắm đi ra, lồng ngực rộng lớn lấp lánh những giọt nước chưa được lau khô, dưới ánh đèn thật sự là cuốn hút Quá giống người mẫu nam trong phim!
Nhìn thấy cô luôn nhìn thẳng vào chính mình, Trần Phong Sinh cũng dần dần cảm thấy có chút b Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giống như xương hoa nở rộ, vô hình trung phát ra lời mời gọi.
‘Yết hầu nhô ra của Trần Phong Sinh khẽ nhúc nhích, sau khi mở chăn bông lên giường, anh không kìm lòng được, ngón tay ngọc mảnh mai véo cảm cô, buông xuống một nụ hôn .