Chương 1405
Trần Phong Sinh xé toạt cổ áo cô. Lúc chuẩn bị ném xuống sản thì cả người bồng chốc cứng đờ. Chất lỏng mặn chát rơi xuống giữa kẽ tay anh, cấp mắt đào hoa hơi ngước lên đã thấy ngay hình ảnh đôi mắt đỏ hồng quật cường chảy nước mắt đang nhìn mình chảm chảm.
Bị trừng bởi ánh mắt ấy, anh buông lỏng tay ra theo bản năng, -Trần Phong Sinh xoay xuống khỏi người cô. Anh đứng chập tay ở cuối giường rồi nhìn cô hồi lâu với gương mặt căng thẳng.
Sau đó anh hơi nóng nảy đi đến bên cửa số, móc bao thuốc với bật lửa ra khỏi túi rồi “tạch tạch tạch”“ mấy cái để nhóm lửa.
Sau khi mùi nicotin tản ra khắp phòng, anh nhìn về phía cô phía sau làn khỏi. Nhớ đến chuyện cô không thèm tránh hiểu làm mà đi nảm tay Ngô Huỳnh Đông ở dưới lầu lẫn chuyện Trương Tiểu Du không chịu cho anh chạm vào, thậm chí còn chống cự.
‘Vừa nhớ đến đó, Trần Phong Sinh nghiến răng: “Em muốn gấp rút chẩm dứt mối quan hệ vợ chồng của chúng ta sao?”
Trọng lượng trên người biến mất, Trương Tiểu Du chống tay ngồi dậy. Nút áo đã bị anh xé hết nên tạm thời cô chỉ có thể dùng tay che lại. Cũng như Trần Phong Sinh, Trưởng Tiểu Du nhìn anh phía sau làn khói.
Khóe mất liếc qua thư thỏa thuận ly hôn bị mình đặt trên đầu giường sau buổi sáng, trong lòng Trương Tiểu Du cảm thấy rất buồn cười.
Đến cuối cùng, người gấp gáp là ai?
Có điều đến tận bây giờ, Trương Tiếu Du đã không còn sức đế tranh cãi. Cô chỉ muốn hết thảy những chuyện này mau chóng kết thúc chứ không muốn tiếp tục bị nó tra tấn hay chính bản thân mình chật vật vì nó nữa.
“Có thế em chưa nói với anh chuyện này.”
Trương Tiểu Du dừng lại mấy giây, cuối cùng cũng quyết tâm nói một cách quyết đoán: “Năm đó chuyện Ngô Huỳnh Đông lừa dối em thật ra là do anh ta có nỗi khổ riêng. Sau khi Lương Vũ Như hãm hại thì bắt đầu uy hiếp lợi dụng.
Chuyện anh ta với Lương Vũ Như hẹn hò rồi kết hôn cũng chỉ là bất đắc dĩ. Anh ta bí mất yêu cầu em đợi anh ta ba năm, nhiều nhất là bốn năm để anh ta giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi quay về bên em để bắt đầu lại…Bây giờ anh ta đã ly hôn rồi!”
“Lách cáchf Một tiếng rất nhỏ, thuốc lá trong tay Trần Phong Sinh đã bị anh bóp nát bét.
Con ngươi nhanh chóng co chặt, tóc gáy muốn dựng hết cả lên. Bên trong cặp mắt đào hoa toát vẻ u ám tức giận lẫn sắc bén nhìn từng chỉ tiết trên giương mặt cô. Anh vừa không dám tin vừa chất vấn: “Cho nên thật ra là em vẫn luôn đợi anh ta. Bây giờ rốt cuộc anh ta cũng đã ly hôn nên em có thể nối lại tình duyên với anh ta thêm lần nữa rồi?”
Trương Tiểu Du thôi không nhìn nữa: “Chuyện này không liên quan gì đến anht”
“Ha ha!” Trần Phong Sinh cười lạnh thành tiếng.
Điếu thuốc bị bóp gãy trong tay, đầu lọc của nó làm bỏng tay anh nhưng Trần Phong Sinh lại không có cảm giác bỏng, “Trên đời này tiệc nào rồi cũng phải tàn. Cầm thú, chúng ta kết hôn bốn năm, em hy vọng đến cuối cùng chúng ta vẫn có thể vui đến vui đi!” Trương Tiểu Du cố gắng nói với giọng thật bình tĩnh nhưng vẫn không chịu được chua xót trong lòng: “Em nghĩ những gì em nói hồi sáng đã nói rất rõ. Em đã ký tên lên thư thỏa thuận ly hôn rồi. Nếu giữa chúng ta là hợp đồng hôn nhân thì khi ly hôn em cũng sẽ không chia tài sản với anh. Chuyện này anh có thể yên tâm!”
Tài sản?
Đây là lúc để nói chuyện này ư2 Trần Phong Sinh càng giận hơn. Anh nghiến răng, cổ ý dùng giọng điệu cợt nhả nhất: “Em muốn cái gì, muốn bao nhiêu tiền thì có thế nói ra. Từ trước tới giờ anh vốn không phải người keo kiệt! Dù sao cũng đã làm vợ làm chồng, anh lại ngủ với em tận bốn năm thì không có công lao cũng có khổ lao. Vậy thì dù sao anh cũng nên đền bù cho em chứ nhỉ?”
Nghe được câu đó của anh, sắc mặt Trương Tiếu Du chợt chuyển trắng.