Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 225

 

Khi ra khỏi toà cao ốc, phía sau vang lên tiếng bước chân, quả nhiên là Hoàng Trường Minhvà Phan Duy.

 

“Bây giờ đang là giờ cao điểm, không dễ gọi xe đâu, tôi có thể nói tài xế tiện đường đưa các người về.” Hoàng Trường Minhđút một tay vào túi quần, tuy là nói với giám đốc, nhưng ánh mắt lại nhìn cô.

 

Hai chữ tiện đường đại biểu cho điều gì, Lam Ngọc Anhbiết rõ hơn ai hết, ánh mắt không được tự nhiên che giấu đi.

 

Giám đốc cười ha ha xua tay, “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, cứ làm phiền tổng giám đốc Hoàng mãi!”

 

Khi Phan Duy đi lên mở cửa xe, ở phía sau cách đó không xa có tiếng còi ô tô vang lên, là một chiếc xe Jeep biển quân đội, sau đó cửa sổ xe có một cái đầu thò ra, vẫy tay lên xuống kêu lên với cô, “Ngọc Anh–“

 

Lam Ngọc Anhngẩn người.

 

Đêm nay cô có hẹn ăn cơm với cha con Nguyễn Phong, trong cuộc họp cô còn nhận được tin nhắn, nói là muốn đến dưới công ty đón cô, nhưng mà cô thấy cuộc họp diễn ra rất lâu, cho nên đã nói trước tình hình thực tế và nói khi nào họp xong sẽ tự gọi xe qua đó, không ngờ bọn họ lại dứt khoát đi vào Hoàng Thị đón cô.

 

Lam Ngọc Anhnắm chặt quai túi xách, “Giám đốc lên xe đi! Tôi không lên đầu, bạn tôi tới đây rồi, đi trước nhé!”

 

Nhìn thấy anh chàng muốn từ trong xe nhảy ra, cô vội vàng bước nhanh chân chạy tới.

 

Cửa xe bên ghế phụ đã được người từ bên trong mở ra, sau khi Lam Ngọc Anhngồi vào, xe jeep rất nhanh hoà vào trong dòng xe cộ và biến mất.

 

Hoàng Trường Minhhờ hững thu tầm mắt lại, tiến lên một bước vừa vặn ở vị trí cửa xe, “Ngại quá, giám đốc Trần, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện phải giải quyết.

 

Nói xong, chiếc xe Bentley màu đen cũng nghênh ngang rời đi.

 

Một mình giám đốc bị bỏ lại, đứng ngẩn ngơ trong

 

Không phải nói muốn đưa về sao! gió.

 

Chiếc xe Bentley màu đen cũng nhập vào trong dòng xe cộ hối hả, biến mất khỏi tầm mắt như chiếc xe Jeep quân đội kia.

 

Phía trước Phan Duy ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận quan sát sắc mặt boss từ gương chiếu hậu, sau đó lại cẩn thận dò hỏi: “Tổng giám đốc Hoàng, ngài không sao chứ?”

 

Hoàng Trường Minhmóc ra một điếu thuốc, trong khoang xe đều là âm thanh va chạm của bật lửa “Cạch cạch cạch”.

 

“Không sao.

 

Khi nói ra một câu này, đồng thời đôi môi mỏng cũng khẽ động đậy.

 

Làn khói màu trắng dần dần tản ra, khoé mắt đuôi lông mày căng chặt của Hoàng Trường Minhcũng dần dần thả lỏng, cuối cùng, lại nhếch môi nói một câu đầy ẩn ý, “Không vội.”

 

Buổi tối đi ăn ở một nhà hàng thịt nướng, xem ra là một nhà hàng lâu đời, rất đông khách.

 

Nguyễn Phongđã đặt chỗ trước, sau khi tới nơi, bọn họ đi thẳng vào căn phòng đã đặt, trong đó có một cái bàn hình chữ nhật, ở giữa bàn một phần trũng xuống, sau khi đổ than lửa vào lò, rất nhanh liền nóng lên.

 

Khi nhân viên phục vụ vừa mang đồ ăn lên, di động cô vang lên.

 

Lam Ngọc Anh lấy ra nhìn thoáng qua, nhưng không nghe máy ngay, mà từ trên chỗ ngồi đứng lên, “Ôi, em đi nghe điện thoại trước!” Nguyễn Phong cười gật đầu, lực chú ý của cậu nhóc đã bị tảng thịt bò lớn hấp dẫn. là ……. Alô?” Ra khỏi phòng riêng, Lam Ngọc Anh mới nghe máy.

 

Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Hoàng Trường Minh, “Em còn chưa về à?”

 

Có việc gì sao?” Lam Ngọc Anhhỏi lại.

 

“Không có việc gì.” Hoàng Trường Minhnhàn nhạt trả lời, dừng lại một chút, rồi hỏi thêm một câu, “Ở chung với Nguyễn Phong?”

 

“Um……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK