Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 485

Hoàng Trường Minh gật đầu, đi vào phòng khách, quả nhiên, nhìn thấy con trai đang cầm điện thoại bàn trong tay, tai nghe đặt bên tai, gần như che đi nửa khuôn mặt, giọng nói ngọt ngào trẻ con vang khắp phòng khách, “Về quê?

Bánh bao nhỏ ngồi dậy, đôi mắt tròn to tò mò: “Đó là ở đầu, bảo bảo chưa từng được đi

Thím Lý đi theo sau Hoàng Trường Minh, nở một nụ cười yên tâm.

Thím Lý đã chăm sóc cậu chủ nhỏ từ khi còn bọc tã, cảm thấy cậu chủ nhỏ thật sự rất thích cô Ngọc Anh, bình thường đều thể hiện gương mặt lạnh lùng thì thôi đi, hơn nữa còn rất ít nói, dường như chỉ có thể dùng một từ để diễn tả sự việc không nói nhiều hơn.

Nhưng mỗi khi đối mặt với cô Ngọc Anh, thì sẽ nói rất nhiều.

Xem ra, trẻ nhỏ cần phải có mẹ.

Thím Lý nhịn không được muốn lau nước mắt, nhưng đột nhiên nhớ đến, cậu chủ Minh còn có vợ chưa cưới, không dám suy nghĩ sâu hơn nữa. Nhà nào cũng có cái khó của nhà ấy, chứ đừng nói đến nhà giàu, lặng lẽ mặc kệ thôi.

Bánh bao nhỏ nghiêm túc nghe điện thoại, không để ý đến bố đã ngồi xuống bên cạnh mình. “Nông thôn, không giống với ở Sài Gòn, không có nhiều nhà cao tầng như thế này, chỉ có những căn nhà nhỏ, có rất nhiều hoa lá cỏ cây, còn có núi có sông, không khí cũng đặc biệt tốt.

Bánh bao nhỏ đang bị mê hoặc, đột nhiên trong tai nghe truyền đến một âm thanh: “A” “Ngọc Anh bị sao vậy?” Bánh bao nhỏ lo lắng.

Mặc dù Hoàng Trường Minh không nghe thấy gì, nhưng cũng cau mày khi thấy con trai mình nhảy dựng lên. “Không sao, chỉ là gặp chút tai nạn” “Tai nạn?”

Bánh bao nhỏ nghe xong hai từ này, càng lo lắng hơn.

Dường như cũng cảm nhận được, Lam Ngọc Anh ở đầu dây bên kia an ủi nói: “Đừng lo lắng. Không như cháu nghĩ đâu, cháu xem, không phải cô vẫn nói chuyện được với cháu sao” “Ngọc Anh không sao thì tốt.” Bánh bao nhỏ vuốt vuốt ngực. “Ừm, không sao. Chỉ có điều bác tài đâm vào con dê, xe khách hình như bị hỏng rồi, sợ rằng sẽ bị kẹt lại trên đường. Đậu Đậu, điện thoại của cô sắp hết pin rồi, không nói chuyện với cháu nữa, cô cúp máy đây!”

Bánh bao nhỏ chỉ kịp kêu to: “Ngọc Anh

Chỉ nghe thấy trong ống nghe một tiếng “bíp”, bánh bao nhỏ nhếch miệng, ném điện thoại bàn sang một bên. “Hoàng Thiên Vũ.

Hoàng Trường Minh đang nghiêng đầu trốn tránh âm mưu, trầm giọng lên tiếng. Bánh bao nhỏ há hốc mồm, nhanh chân chạy khỏi hiện trường khi thấy điều không lành.

Sau khi thím Lý chuẩn bị những đồ cần thiết cho bữa tối thì bước ra khỏi phòng bếp, thì nhìn thấy cậu chủ nhỏ đang đang đeo một chiếc cặp nhỏ, vội vàng chạy đến phòng để đồ, còn rất quen thuộc di chuyển ghế đẩu nhỏ đến, đứng trên đấy rồi mở cửa.

Sau đó, đợi khi cậu trở ra, đẩy theo một chiếc xe ô tô đồ chơi ra.

Hình như là quà sinh nhật năm ngoái mà ông Phong mang từ nước ngoài về, bên trên còn có chữ BMW mà bà ấy biết. Có điều cậu chủ nhỏ luôn ruồng bỏ chiếc xe này, thậm chí còn không chạm vào nó, nên bị bỏ rơi trong gara.

Bánh bao nhỏ ngôi vào trong, chuyển động tay lái, bên cạnh là chiếc khiên Captain America không biết từ đầu mà ra.

Thim Lý vội lau tay hỏi: “Ai da, cậu chủ nhỏ của tôi đi, cầu đang muốn làm gì vậy?

Tai nạn xe

Gương mặt bánh bao nhỏ căng thẳng, chỉ vào cái khiên bên cạnh, thanh âm mềm mại đặc biệt nghiêm túc nói: “Ngọc Anh bị kẹt lại trên đường, bé muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân” “Hà?” Dì Lý sửng sốt

Mặc dù bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, những lẽ nào cậu chủ nhỏ muốn lái chiếc xe đồ chơi này đi cứu cô Ngọc Anh sao?

Trong chốc lát, bánh bao nhỏ đã phóng xe ra hành lang, va vào đồ đạc trong nhà “ping ping pang pang”. Khi sắp đến cửa, sau gây liền bị một bàn tay to nằm lấy, sau đó, cả người bị nhấc ra khỏi xe như một con gà nhỏ. Hai tay hai chân nhỏ vung vẩy trong không trung.

Quay lại nhìn thấy ba thì mặt càng đen lại, hai má phòng lên

Thím Lý nhìn thấy Hoàng Trường Minh lại mặc áo vest vào: “Cậu chủ lại muốn đi ra ngoài sao?”

Hoàng Trường Mình nhếch môi, kéo con trai mình lại: “Trông nó cho tốt.”

Khi màn hình điện thoại đen đi, dường như Lam Ngọc Anh vẫn còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại đang gọi mình là Ngọc Anh.

Cô lác đầu cười, cất điện thoại hết pin vào trong túi nhìn về phía trước.

Sau khi về nước, ngoại trừ chuyện phỏng vấn, cô còn chưa có thời gian về quê, không ngờ chiếc tàu hỏa về quê duy nhất lại bị hỏng, bây giờ cách duy nhất để về quê là đi xe khách đường dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK