Chương 268
Cắn môi, cô dứt khoát chạy nhanh ra ngoài cửa.
Cô lao thẳng sang phía đối diện, mới gõ cửa hai tiếng thì bên trong đã có người mở ra.
Hoàng Trường Minh có vẻ vừa thay quần áo xong, cổ áo ngủ vẫn còn chưa gọn gàng. Mấy lọn tóc trước trận anh rối bời, trong tay cháy một điều thuốc.
“Có việc gì vậy?”
Lam Ngọc Anh ấp ủng: “À…”
“Ngủ không được sao?”
Lam Ngọc Anh liếm môi định nói thật nhưng có phần hơi bối rối.
Ngay lập tức, cô thấy anh lặng lẽ nghiêng người qua. Cô bước thẳng vào trong không chút do dự. Nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh, mọi cảm giác sợ hãi trong lòng dường như đã hoàn toàn tan bien.
Hoàng Trường Minh rót cho cô một cốc nước nóng vừa đun Lam Ngọc Anh nhấp ngụm nhỏ, gắng thể hiện cho thật tự nhiên: “À, em nhắn tin không thấy anh trả lời, gọi điện thì tắt máy…”
‘Hết pin rồi” Hoàng Trường Minh khẽ nói.
“Ra là vậy..” Lam Ngọc Anh gật đầu, một giây sau, thấy anh đột ngột đứng dây, cô hơi căng thẳng: “Hoàng Trường Minh, anh định đi đâu vậy?”
*Đi vào nhà vệ sinh” Hoàng Trường Minh vẫn rất bình thản.
Lam Ngọc Anh bứt rứt đặt cốc nước xuống, nhanh chóng đứng lên theo: ‘Em đi cùng với anh!”
“Anh đi vệ sinh cơ mà, em chắc chắn muốn đi cùng chứ?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày nhìn cô.
Lam Ngọc Anh xấu hổ, vội giải thích: “Em đứng bên ngoài đợi anh…”
“Ừm.” Hoàng Trường Minh có vẻ do dự trong giây lát rồi miễn cưỡng gật đầu. Trước khi đóng cửa phòng tắm lại, anh còn cố gắng đi chậm hơn, từ tốn buông một câu: “Vậy em đừng có nhìn trộm đấy.”
“…” Mặt Lam Ngọc Anh rơi đầy vạch đen nhưng lại không dám phản bác.
Nghe thấy tiếng nước xả bồn cầu vọng ra, cô xấu hổ đỏ mặt nhưng lại thấy rất yên tâm.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Trường Minh đã kéo cửa nhưng anh không lập tức bước ra ngay mà dựa vào cạnh cửa nhìn cô: “Anh còn chưa tầm, bây giờ định tầm đây, cùng tầm không?”
“Không cần!” Lam Ngọc Anh lắc đầu thật mạnh, khẽ cần mỗi: “Em tắm rồi… Em vẫn đứng đây với anh!”
Hoàng Trường Minh im lặng nhưởng mày nhưng không nói thêm gì nữa. Anh lại đóng cửa vào, lần này là tiếng nước vòi sen chảy rào rào.
Lam Ngọc Anh như cô trò nhỏ bị giáo viên phạt đứng, nghiêm người nép tớ bên cạnh cửa, nghe từng động tĩnh của anh ở bên trong, từ tắm rửa đến đánh răng mới cảm thấy không còn quá sợ hãi nữa. Cô quả thực không dám ở một mình lúc này, trong đầu sẽ toàn suy nghĩ những thứ đầu đâu.
Mấy chuyện ma quỷ tuy không có thật nhưng cô vẫn sợ…
Hoàng Trường Minh tắm khá nhanh, khi anh kéo cửa ra lần nữa thì trên hông chỉ còn độc một chiếc khăn tắm.
Mái tóc chưa khô hẳn vẫn còn đang rỏ nước. Những giọt nước men theo tóc mai chảy xuống yết hầu đang gỗ lên khiến người ta nhìn vào đều thần hồn điện đảo. Lam Ngọc Anh cuống quýt quay đi, cổ gắng khiến mình trông tự nhiên hơn một chút.
“Sắp hai giờ sáng rồi đấy, còn không về ngủ đi?” Hoàng Trường Minh nhìn đồng hồ trên tường.
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh lập tức cuộn chặt tay lại.
Trong lúc do dự, cô lại nghe thấy anh nói: “Anh ngủ đây, buồn ngủ lắm rồi.” Lệnh đuổi khách không thể rõ ràng hơn nữa.
Lam Ngọc Anh khó xử. Cô cắn môi, cảng nằm tay lại chặt hơn rồi liều mạng lên tiếng: “Em có thể ngủ cùng anh không?”
“Hửm?” Hoàng Trường Minh cao giọng đầy mờ ám.
Lam Ngọc Anh bị anh nhìn đến đỏ mặt, xấu hổ giải thích: “À… Ý em là, ở chung một phòng, anh ngủ giường, em ngủ đất cũng được…”
Hoàng Trường Minh không lên tiếng nhưng đã vượt qua cô đi về phía phòng ngủ, có vẻ như đang lấy chăn trong tủ ra.
Cô thở phào, rảo bước chạy qua giúp.
Nằm trong chăn ấm đệm êm, Lam Ngọc Anh lật người thì có thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đang nằm dưới đất qua ánh trăng bàng bạc, cầm anh sắc lem một đường nhưng đầy sức mạnh nam tính khiến người ta an tâm.
Lúc trải chăn xuống đất, Hoàng Trường Minh ngăn cô lại rồi bảo cô nằm lên giường.
Câu nói “Sao anh có thể để bạn gái mình ngủ đất” của anh vẫn còn vắng vắng bên tại. Sự bá đạo đó dường như đã vượt qua ngàn vạn câu nói ngọt ngào hoa mỹ khác trên đời.
“Ngủ đi.”