Chương 2012
Bởi vì đây là phòng của ông nên cô cũng không cảm thấy bị gò bó.
Phòng của ông cụ Hứa là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, hướng ra ngoài sân, nhìn xuống là có thể thấy một khoảng vườn xanh tươi, cây cối um tùm, khiến lòng người thoải mái Sau khi thu hồi tầm mắt, Lý Lan Hoa lại liếc nhìn ngăn tủ kéo bên cạnh.
Có một cái túi giấy kraft màu vàng, bên trên có để vài tờ giấy, hình như là một tập hồ sơ, góc bên phải có dán một tấm ảnh, ánh mắt của cô chính là bị tấm ảnh đó thu hút Tấm vải màu đỏ trên lưng, Trần Văn Sáng mặc quên phục, khuôn mặt vừa anh tuấn vừa cương nghị, ánh mắt đầy sự lạnh lùng.
Thật ra trên người của các quân nhân ít hiều gì cũng sẽ có chút phỉ khí nhưng lại chẳng thể tìm thấy trên người anh ta, khí thế bức người, bộc lộ sự uy nghiêm và sát phạt, khí chất thiên bẩm.
Lý Lan Hoa nhìn bức ảnh kia đến mức xuất thần Cô vuốt ve tấm ảnh, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh.
Quá mức tập trung, cô không để ý đến ông cụ Hứa đã đi vào phòng lúc nào, mãi cho đến khi nghe một tiếng gọi “Lan Hoa” từ đẳng sau vọng tới, cô mới giật mình hoàn hồn, vội vàng rút tay về.
Ông cụ Hứa âu yếm hỏi: “Lan Hoa, chờ lâu chưa cháu?”
Lý Lan Hoa lắc đầu: “Không lâu lảm ạ, ông đã xong việc chưa?”
“Rồi” Ông cụ Hứa gật đầu.
Lúc ông gọi cô đến đây thì bỗng có việc đột xuất, phải đến thư phòng để xử lý một chút nên bảo cô tạm thời đợi mình trong phòng.
Thấy ánh mắt ông đảo qua túi giấy, Lý Lan Hoa hẳng giọng: “Khụ, đây là hình chụp của chú nhỏ sao ông?”
“Đúng vậy, mấy ngày trước ông xử lý chút việc, cục lưu trữ bên kia yêu cầu phải cung cấp tư liệu của người nhà” Ông cụ Hứa thuận miệng giải thích xong liền kéo cô ngồi lại vào ghế thái sư, bảo quản gia lại bưng một tách trà nóng khác vào.
Ông cụ Hứa ân cần hỏi: “Sắp thi đại học rồi đúng không?”
Lý Lan Hoa gật đầu: “Vâng ạ, còn hơn mười ngày nữa ạ”
Kỳ thi đại học thường được tổ chức vào đầu tháng sáu hãng năm, bây.
giờ cũng đã cuối tháng năm, đồng hồ trên bảng đen mỗi lớp đã bắt đầu đếm ngược, ba năm học tập vất vả cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Ông cụ Hứa đầy quan tâm nói: “Cháu cũng đừng đặt nặng quá vấn đề này. Lan Hoa, cháu có trường đại học nào muốn thi vào hay muốn theo học chuyên ngành nào không? Con gái các cháu thì hãy học những, chuyên ngành nào nhẹ nhàng, thông dụng một chút để sau này dễ kiếm việc làm”
Ánh mắt Lý Lan Hoa chợt lóe.
Những lời này tựa như đánh trúng vào đáy lòng cô, lông mi khẽ run lên, cô nói ra những quyết định thầm kín trong lòng mình, giọng điệu ngập ngừng: “Ông nội, cháu..cháu muốn đi bộ đội làm quân y”
“Quân y?” Ông cụ Hứa sửng sốt.
“Đúng thế ạ!” Lý Lan Hoa gật đầu, vẻ ămtj bình tĩnh.
Trong mắt ông cụ Hứa chợt lóe lên thứu gì đó, ông khó hiếu hỏi: “Sao đang êm đẹp lại muốn đi làm quân y?”
“Cháu chỉ là cảm thấy rất ngầu, hơn nữa học y cũng rất tốt, về sau ông nội có chỗ nào không thoải mái cứ trực tiếp đến tìm cháu, có như vậy cháu mới có thể hiếu thuận với ông. Bác sĩ còn kiếm được rất nhiều tiền”
Lý Lan Hoa nhẹ nhàng nói, khóe mắt bất giác liếc về hướng tủ kéo, Bên trên có hình Trần Văn Sáng mặc quân phục.
Cô ấy muốn tiến lại gần anh hơn một chút…
Ông cụ Hứa nghe thấy vậy thì có chút trầm tư, sau đó ông cười nói: “Trong quân đội rất vất vả lại còn nguy hiểm, nếu cháu thực sự muốn học y thì có thế thi vào đại học y, sau khi tốt nghiệp được khoác lên mình màu áo trắng cũng không tệ”
“Vâng ạ..” Lý Lan Hoa rũ mắt, che dấu đi cảm xúc thật.
Sau khi bàn về trường đại học và phương hướng nghề nghiệp tương lai, ông cụ Hứa lại quan tâm đến tình trạng thân thế của cô dạo gần đây.
Hai ông cháu cứ thế nói chuyện hơn một tiếc đồng hồ, mãi đến khi, bức màn đêm bao trùm vạn vật, Lý Lan Hoa mới rời đi trở về trường học.