Chương 897
Cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn hai người họ nhưng không khí căng thẳng trong phòng lại không hề giảm bớt, giống như mặt biển nhìn có vẻ yên ả, nhưng thực ra lại che giấu sóng ngầm cuồn cuộn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng, trào dâng.
‘Sau khi Lê Văn Nam rời đi, Hoàng Trường Minh đi đến trước tủ, đem đĩa trái cây trong tay ‘cộp’ một tiếng ném lên trên.
Sống lưng Lam Ngọc Anh căng chặt.
Cô liếm liếm môi, chủ động đánh vỡ im lặng: “Minh, anh rửa trái cây xong hết rồi à?”
Hoàng Trường Minh không trả lời cô, mà là trực tiếp vuốt ống tay áo đang vén lên trên khuỷu tay xuống, cài cúc tay áo lại, còn về lời cô nói, rõ ràng là đang im lặng hỏi cô không biết tự nhìn à?
“Nhìn có vẻ rửa rất sạch đấy!” Lam Ngọc Anh vội vàng cười nói Thấy anh vẫn không thèm để ý mình, xem cô như không khí, như một bức tượng mà lạnh mặt đứng tạo dáng ở đó, cuối cùng cô cũng biết trước kia bánh bao nhỏ tạo pose là di truyền của ai rồi Lam Ngọc Anh gượng gạo thanh thanh cổ họng: “Khụ, ờ cái gì, những lời vừa nãy anh ấy nói, anh đều nghe thấy rồi nhỉ!”
“Không biết bốn chữ tai vách mạch rừng à?” Hoàng Trường Minh cười lạnh nói “„# Lam Ngọc Anh nghẹn họng.
Cô đương nhiên biết chứ, nhưng ai ngờ Lê Văn Nam lại đột ngột tỏ tình như vậy, cô cũng bị làm cho giật mình đó biết không!
Lam Ngọc Anh dựa vào trên giường, trên tay còn cầm ống truyền nước, hành động không tiện, chỉ có thể giơ tay lên huơ huơ với anh, sau khi thu hút được sự chú ý rồi mới cẩn thận nói: “Minh, anh không vui hả?”
“Anh nên vuï?” Hoàng Trường Minh âm u hỏi lại cô.
“Em cũng đâu có ngờ hôm nay anh Nam đột nhiên tới, lại còn ăn nói kinh người như vậy chứ!”
Trong lòng Lam Ngọc Anh thấp thỏm, liên tục than khổ: “Em thề, em tuyệt đối không hề âm thầm chấp nhận anh ấy! Lúc em ở Cà Mau cũng chỉ gặp anh ấy có hai lần, cộng hết những lần nói chuyện với nhau cũng không vượt hơn mười câu, càng đừng nói đến có gì mập mờ, em cũng rất kinh ngạc mà, sao anh ấy lại đột nhiên có suy nghĩ này..”
Nếu tính thêm lần cuối cùng ở sân bay nữa thì tổng cộng gặp qua ba lần.
Chỉ là lúc này Lam Ngọc Anh không dám sửa lại, nếu không sẽ thành càng bôi càng đen.
Hoàng Trường Minh nghe vậy liền lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt âm u: “Vậy sao, tổng công gặp chưa hơn hai lần, lại có thể ngàn dặm xa tận Cà Mau theo qua đây, già thì muốn em làm cháu dâu, trẻ thì ngày hôm sau chạy tới ân cần thăm hỏi rồi tỏ tình!”
Lam Ngọc Anh oan uổng chết mất, cảm thấy mình thật đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga, thật muốn đợi xem thử lát nữa bên ngoài có rơi tuyết hay không, cô chỉ vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út: “Vừa nãy anh đều nghe hết rồi, lập trường của em cực kỳ vững chắc, em còn khoe nhãn với anh ấy mà Hoàng Trường Minh lạnh lùng thu tầm mắt từ trên tay cô lại, sắc mặt bất thiện.
Đàn ông cô từng tiếp xúc trong đời mình đúng thật không nhiều, không tính Nguyễn Phong, từ đầu đến cuối đều là yêu đơn phương không có kết quả, tiếp theo là Diệp Tấn, tuy biết được tâm ý của đối phương, nhưng hai bên đều không chịu bước ra thêm một bước, đây vẫn là lần đầu tiên ngoại trừ anh ra còn có đàn ông tỏ tình trực tiếp với cô như vậy.
Còn chưa kịp âm thầm vui vẻ và hồi tưởng lại đâu.
Lam Ngọc Anh nhìn khuôn mặt đen thui của anh, âm thầm thở dài Haizz, đàn ông ghen thiệt hông dễ dỗ mài Cô cố gắng duỗi cái tay còn lại ra, cuối cùng cũng chạm vào được cánh tay anh, sau khi nâm được một chút góc áo, cô hơi dùng sức, muốn kéo anh qua.
Ai biết dưới chân anh như bị đóng định, sững ra đó không nhúc nhích.
Lam Ngọc Anh hết cách, tròng mắt chuyển chuyển, trong mắt xẹt qua vẻ ranh mãnh, cô rút tay về, chau mày ôm lấy vị trí bên phải ngực mình.
Hoàng Trường Minh bước nhanh qua: “Sao vậy?”
“Vết thương đau…” Lam Ngọc Anh nhợt nhạt lên tiếng.
Hoàng Trường Minh không giấu được vẻ căng thẳng trên mặt, trầm giọng hỏi: “Có phải không cấn thận kéo căng vết thương rồi không? Đau lầm sao, anh đi gọi bác sĩ cho em!”
“Không cần!” Lam Ngọc Anh ôm chặt cánh tay anh, không cho anh cơ hội giấy ra, ngước mặt lên cười híp mắt làm nũng: “Không cần gọi bác sĩ đến, anh sở sờ là không đau nữa…”