Chương 843
Căn phòng rất gần thang máy, đi chưa tới hai bước là đã mở cửa phòng ra được.
Trong tầm mắt đảo ngược, Lam Ngọc Anh chưa kịp nhìn rõ căn phòng thì đã bị ném lên giường lớn. Mặc dù nhìn anh như dùng sức rất mạnh nhưng không làm đau cô, ngược lại là lưng cô lún xuống ngay giữa đệm giường mềm mại.
Nhân lúc Hoàng Trường Minh sải bước đi kéo rèm cửa, Lam Ngọc Anh nhanh chóng ngồi dậy, nhưng động tác của anh đã nhanh hơn cô.
Anh lập tức quỳ một chân xuống bên cạnh, sau đó áp một tay vào mặt cô. Lam Ngọc Anh liếm môi, vừa thấy hai mắt đỏ ngầu của anh thì hoảng sợ tới mức nói không nên lời: “Anh còn phải đi làm mà, tối về nhà rồi chúng ta tiếp tục.
Hoàng Trường Minh của lúc này đâu dễ nói chuyện như vậy. Anh “hừ” một tiếng rồi lập tức bắt đầu ra tay với cô.
Lam Ngọc Anh bảo vệ được phần trên thì không bảo vệ được phần dưới.
Chẳng mấy chốc, hai tay cô đã bị giơ cao qua đầu, gò má ửng hồng, hoàn toàn biến thành một chú cừu non bị rơi vào tay anh, mặc cho anh giết thịt.
Tiếng khóa thắt lưng kim loại bị tháo gỡ vang lên, Hoàng Trường Minh hung ác nói bên tại cô: “Hôm nay không làm em khóc thì anh sẽ theo họ của em!”
“Em sai rồi!” Lam Ngọc Anh bắt đầu xin tha.
“Bây giờ đã biết sai rồi ư?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
“Biết rồi!” Cô gật đầu như giã tỏi.
“Sai chỗ nào?” Hoàng Trường Minh híp mắt lại.
Lam Ngọc Anh vừa thảm vừa tủi, còn hàm chứa chút nịnh nọt, trả lời: “Em nói sai rồi, em không nên nghi ngờ năng lực và bé nòng nọc của anh.”
Hoàng Trường Minh lạnh lùng “hừ” rồi ném cho cô hai chữ: “Muộn rồi!”
Hu hu hu.
Lam Ngọc Anh bị anh lật như cái bánh nướng áp chảo, cô vùi mặt vào gối, sau đó lập tức bị sói đói về lấy.
Cuối cùng không còn âm thanh nào nữa ngoài tiếng thở dốc. Sau hai tiếng đồng hồ, cuộc hoan lạc trong phòng cũng dừng lại.
Khi ra khỏi thang máy, Lam Ngọc Anh mệt nhũn cả chân, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Hoàng Trường Minh siết chặt tay đang ôm cô, lập tức đỡ cô đứng ổn lại. Anh không thắt cà vạt nữa mà cứ thế cầm trong tay, cũng không cài hai chiếc cúc áo trên đầu sơ mi, để lộ yết hầu và xương quai xanh đầy đặn.
Anh lại bước tới quầy lễ tân và đưa thẻ phòng để trả phòng.
Người khác đến khách sạn thuê phòng để ngủ qua đêm, còn bọn cô đến lúc ban ngày ban mặt, sau hai tiếng rồi ra, thì việc đến làm gì đã quá rõ ràng. Lam Ngọc Anh thấy rõ hai nhân viên ở bên trong đang xì xào bàn tán, ảnh mắt rất mập mờ.
Lam Ngọc Anh vịn trán, đành phải mặt dày vờ như không nhìn thấy.
Sau khi trả phòng, cô lập tức xoay người, muốn biến khỏi khách sạn này càng sớm càng tốt.
“Chào Tổng giám đốc Minh!”
Ngay khi chưa đi được hai bước, Lam Ngọc Anh nghe thấy một giọng nữ đầy kính cẩn vang lên từ bên cạnh.
Có vẻ như đó là nhân viên của Hoàng Oanh, người nọ còn đeo thẻ nhân viên của Tập đoàn Hoàng Oanh, trên tay ôm một xấp tài liệu, chắc là đến đây gặp khách hàng. Hoàng Trường Minh nhếch môi: “Ừ”