Chương 536
“Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Sau khi anh sải bước vào phòng, Lê Tuyết Trinh bèn đóng cửa lại.
Hoàng Trường Minh vào bên trong, nhưng không thấy bóng người nào, càng không có bạn bè mà cô ta nói là từ nước ngoài về. Anh cau mày quay lại, định lên tiếng hỏi thì Lê Tuyết Trinh bỗng nhiên cởi quần áo.
“Em làm gì vậy hả?” Hoàng Trường Minh trầm giọng.
Lê Tuyết Trinh cởi đồ rất nhanh, áo khoác và váy đã rơi dưới chân cô ta, chỉ còn lại bộ đồ lót ren màu đỏ mặc trên người, càng làm tôn lên cặp núi đôi trước ngực, ánh mắt tràn đầy cám dỗ. Sau đó, cô ta nhào lên người anh: “Trường Minh, anh muốn em đi, được không?”
“Sunny, mặc quần áo vào!” Hoàng Trường Minh nhíu chặt mày, đồng thời đã hiểu thực ra cô ta cố tình lừa mình đến đây. Bởi vì anh không có khả năng từ chối cô ta trước mặt Hoàng Kiến Phong.
Hoàng Trường Minh giơ tay lên, định đẩy bàn tay ôm lấy cổ mình của cô ta, nhưng vừa chạm vào làn da của cô ta thì ngọn lửa trong cơ thể anh lại bốc cháy dữ dội hơn, không chỉ cổ họng khô khốc mà hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Em bỏ thứ gì vào trong nước trà hả?” Hoàng Trường Minh khẽ híp mắt.
“Trường Minh, anh biết không, cả đời em chỉ có một nguyện vọng là muốn kết hôn với anh, trở thành người phụ nữ của anh mà thôi!” Lê Tuyết Trinh ngửa đầu say mê nhìn anh, liên tục dán sát lên người anh: “Anh muốn gì em cũng có thể thỏa mãn anh! Trường Minh, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”
Lê Tuyết Trinh đã hoàn toàn ruồng bỏ hình tượng thục nữ tao nhã khí chất của mình. Lúc này trông cô ta như một người phụ nữ phóng đãng, chỉ hận không thể lập tức triền miên với anh.
Cô ta xé rách quần áo của anh. Dựa theo thời gian, cô ta biết thuốc đã ngấm dần, chỉ cần ra sức quyến rũ, tấn công lý trí của anh thì cuối cùng họ sẽ xảy ra quan hệ, cô ta cũng có thể trở thành người của anh.
Khi bàn tay cô ta sờ lên thắt lưng, một bàn tay lớn bao trùm lên.
Lê Tuyết Trinh vui vẻ, tưởng rằng anh không nhịn được nữa, đã sẵn sàng được anh bế lên giường, hoặc là ở đây cũng được, nhưng cô ta lại bị đẩy ra.
Ngọn lửa trong cơ thể Hoàng Trường Minh đã mất khống chế, hầu như sắp đốt cháy ngũ tạng lục phủ của anh. Ngực anh phập phồng dữ dội, như có ngàn con kiến đang cắn xé trong mạch máu của mình, phần dưới bị căng lên, cần được xả ra ngay bây giờ.
Anh không thể không thừa nhận rằng dáng người của Lê Tuyết Trịnh rất đẹp, có thể khiến đàn ông điên cuồng. Nhưng dù vậy, đôi mặt với thân thể quyến rũ của vị hôn thê Hoàng Trường Minh lại không hề nảy sinh khát vọng.
Lê Tuyết Trình thấy rõ thân thể của Hoàng Trường Minh đã có biến hóa. Cô ta hao hết tâm tư mới đi đến bước này nên đương nhiên không muốn dã tràng xe cát biển đông. Chỉ cần họ xảy ra quan hệ thì cô ta không cần phải lo được lo mất. Nếu có thể mang thai thì càng tốt, cho dù không mang thai, cô ta cũng có thể nói dối là đã mang thai, đến lúc đó cho dù Hoàng Trường Minh không chịu kết hôn, Hoàng Kiến Phong cũng sẽ không cho phép anh tiếp tục kéo dài thời gian.
Kế hoạch trong lòng khiến Lê Tuyết Trinh như nhìn thấy hy vọng thắng lợi, thế là cô ta tiếp tục nhào lên, vòng hai tay ra sau lưng định cởi nút thắt.
Lê Tuyết Trinh rất tự tin vào vóc dáng của mình. Mỗi lần bơi lội ngoài biển, cô ta luôn nhận thấy ánh mắt thèm thuồng của bọn đàn ông chung quanh. Cô ta không tin mình không có sức hấp dẫn trước mặt Hoàng Trường Minh, huống chi trong tình huống này.
Sau khi nút thắt được tháo ra, chỉ dựa vào dây đeo trên vai gần như không thể che lấp thứ gì.
“Trường Minh, anh ôm em đi, muốn em đi!“ Lê Tuyết Trinh ôm cổ anh, hơi thở phả vào mặt anh, muốn hôn lên môi anh. Nhưng cô ta thậm chí còn chưa chạm vào khỏe môi anh thì đã bị đẩy ngã xuống sàn.
Hoàng Trường Minh thả tay ra, nuốt nước miếng, giọng nói vừa lạnh lùng vừa khàn khàn: “Sunny, anh coi như em say rồi.”
Say rượu ư?
Suốt bữa ăn, Lê Tuyết Trinh chỉ uống một ly nước lọc, không hề dính một giọt rượu nào. Cô ta ngẩng đầu lên muốn cầm lấy tay anh, song Hoàng Trường Minh đã dứt khoát xoay người rời đi.