Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1161

Sau khi nói chuyện phiếm với bà cụ, cô ấy cũng hiểu đại khái là mẹ của em có bệnh tìm bẩm sinh nên di truyền sang đời con, vậy nên mỗi khi đi học em ấy đều không thể tham gia các tiết thể dục trong trường, “Hai”

!” Bà nội thở dài, bất lực lau những giọt lệ trên khóe mát: “Đương nhiên là bà biết, nhưng phí phẫu thuật quá đắt đỏ, một bà lão như bà cho dù có bán hết tất cả tài sản thì cũng không thể gánh nối số tiền đó, giờ chỉ còn biết được ngày nào hay ngày đấy, cầu trời nó phúc lớn mạng lớn thôi!”

‘Đây có lẽ là chính là nỗi niềm của những người nghèo.

Trương Tiểu Du và đồng nghiệp Tô Yến nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ đồng cảm ‘Âmr Đột nhiên một âm thanh vang lên từ phìa phòng ngủ.

Khoai lang trong tay Tô Yến rơi xuống bát: “Làm sao vậy?”

Chỉ thấy sắc mặt bà lão đột nhiên biến sắc, nhấc chân chạy vào phòng ngủ, Trương Tiểu Du cũng lập tức chạy theo.

Phòng ngủ so với sảnh ngoài cũng không rộng hơn là bao, bên trong có kê một cái giường gỗ dài tầm 1,5 mét, đứa cháu nhỏ của bà cụ lúc này đang nẫm bất tỉnh trên sàn nhà bên cạnh giường, tiếng vang vừa rồi hắn là tiếng em ấy ngã, chắc là vì muốn lấy cốc nước trên bàn nhưng cơn đau tim tái phát nên ngất đi “Con ơi, con bị sao vậy, đừng làm bà nội sợ mà!” Bà cụ hoảng loạn ôm lấy đứa cháu nhỏ vào lòng mà khóc nức nở.

Trương Tiểu Du nhìn thấy hòm thuốc bên cạnh, nhanh chóng đổ ra hai viên nhét vào miệng đứa trẻ, sau đó quay người lại nói: “Tô Yến, mau gọi 115!”

Xe cấp cứu đến rất nhanh, đứa bé được nhân viên y tế khiêng lên cáng sau khi tiến hành cấp cứu. Trương Tiểu Du nhìn thấy bà cụ một mình khó khăn leo lên xe, không kìm được liền kéo đồng nghiệp qua bàn bạc: “Tô Yến, cô cứ trở về trạm gửi lại hai tin tức vừa mới thu thập được đi, thuận tiện xin nghỉ phép cho tôi nhé!”

“Được rồi, nếu có chuyện gì thì lập tức liên lạc nhét” Tô Yến gật đầu ngay lập tức.

Trương Tiểu Du không nói nhiều nữa, đưa máy ảnh cho đồng nghiệp rồi cùng bà cụ lên xe cứu thương.

Sau khi đến bệnh viện và sau nhiều đợt cấp cứu, cuối cùng đứa bé cũng tỉnh lại, nhưng trông nó rất yếu ớt, môi tím tái, nói rất khó. Bác sĩ cấp cứu cau mày, đề nghị mổ ngay, nếu không sẽ xảy ra những trường hợp nguy hiểm tương Tự.

“Hơn 200 triệu, nhiều như vậy sao?”

‘Sau khi nghe chỉ phí của ca phẫu thuật, Trương Tiểu Du cũng phải kinh hãi thốt lên Nhìn đứa trẻ trên xe đẩy, cô nhíu mày: “Trước tiên có thể tiến hành mổ được không? Còn về phần tiền chúng tôi có thế trả từ tù “Thật xin lỗi chúng tôi không thể đáp ứng! Vì bệnh nhân bị tim bẩm sinh, tuổi còn nhỏ, bệnh tình lại vô cùng phức tạp nên tất cả các loại thuốc để hỗ trợ phẫu thuật đều là thuốc ngoại. Chúng tôi cần nhận đủ số phí phẫu thuật trước khi thực hiện ca mổ! “Bác sĩ lắc đầu nói:” Đây là quy định của bệnh viện, bên phía tôi cũng không làm gì được”

Nói xong liền dặn dò y tá vài câu rồi xoay người rời đi Trương Tiểu Du muốn vươn tay kéo đối phương lại hỏi thêm vài câu, nhưng bà cụ lại ở một bên lắc đầu: “Thôi quên đi, bà biết cháu là một người rất tốt bụng, nhưng bà giả này thật sự không thể chữa nối cho nó. Nếu có đủ khả năng, bà đã đưa nó đi phẫu thuật từ lâu rồi!”

Nhìn một già một trẻ vành mắt đều đã đỏ hoe khiến cho lòng cô ấy vô cùng khó chịu Đặc biệt là đứa trẻ đang mặc quần áo bệnh viện, nghĩ đến em ấy từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, hoàn cảnh cũng giống như mình khi còn bé, tận mắt chứng kiến bóng lưng vô tình của vị bác sĩ kia, cô ấy mới cảm nhận được cái xã hội này tàn khốc đến cỡ nào.

Bệnh viện mặc dù là nơi chăm sóc, chữa trị cho những người bị thương hoặc đang hấp hối, nhưng nó lại không hề chứa đựng tình thương.

Trương Tiểu Du buồn bã cản môi, trong lúc ngẩng đầu lên cô chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, thân hình tam giác ngược, chiếc áo blouse trắng mặc trên người anh ấy giống như người mẫu đang đi catwalk, lắc lư theo theo từng bước chân.

Đôi mắt cô ấy bỗng nhiên sáng lên như bắt được một tia hy vọng, không màng gì nữa mà nhấc chân đuổi theo phía sau.

“Này, cầm thú!”

Trương Tiểu Du tránh khỏi bệnh nhân ở hai bên, vừa chạy vừa thở hổn hển hét lớn: “Tên khốn, cầm thú … Bác sĩ Sinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK