Chương 1015
Nghe nói là với nữ thư ký mới đến ở công ty. Cho nên ấy à, một khi phụ nữ mang thai, nhất định phải trông nom cho kỹ cái thắt lưng quần của chồng mình.
Nếu không, ai biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn”
Lam Ngọc Anh nghe đến câu trước liền có chút đỏ mặt.
Bởi vì cô cảm thấy rất đồng cảm, đúng là khi mang thai rất dễ không thỏa mãn được. Đêm qua Hoàng Trường Minh còn không chịu được mà muốn đi ngủ phòng khách, cuối cùng còn mắng cô là yêu tính giày vò người khác.
Triệu Vân liên tưởng đến chuyện gì đó, lập tức căn thẳng mà nắm tay cô: “Chị Ngọc Anh, chị cũng có thai rồi, chị ngàn vạn lần phải quản chặt tống giám đốc Minh nhat”
“Em nhỏ tiếng thôi!” Lam Ngọc Anh bịt miệng cô lại Triệu Vân ý thức được giọng của mình quá lớn, vội rụt vai lại, nhỏ tiếng nói nghe như muỗi kêu: “Xin lỗi, em xúc động lên là quên mất Chị Ngọc Anh, tổng giám đốc Minh ưu tú như thế, mấy tiểu yêu tinh bên cạnh hết lớp này đến lớp khác, chắc chẳn rất nhiều. Nhỡ đâu trong thời gian này anh ấy không chịu được cám dỗ thì phải làm sao? Hai người còn chưa đăng ký kết hôn, chị phải trông chừng đấy!”
“Ừ, đế tâm nhiều hơn là được rồi” Chị Lan từng trải cũng gật đầu theo.
Lam Ngọc Anh nghe vậy lại chỉ cười cười, không hề nói gì Chiều tối tan làm, chiếc Land Rover màu trắng dừng nơi ngã tư trước tòa nhà văn phòng như thường ngày.
Lam Ngọc Anh được Triệu Vân và chị Lan đi hai bên trái phải dìu đỡ, đến khi tận tay giao cho Hoàng Trường Minh rồi mới buông ra. Triệu Vân đắc ý n “tổng giám đốc Minh, chị Ngọc Anh, hai người yên tâm đi! Có em với chị Lan che chở, không ai thấy đâu”
“Cảm ơn” Hoàng Trường Minh hé môi Mắt Triệu Vân xoay chuyển một vòng, cố ý hỏi: “Tổng giám đốc hoắc, chị Ngọc Anh sinh con trai cho anh rồi, giờ lại mang thai một đứa nữa, rốt cuộc anh định bao giờ thì cưới chị ấy để bọn em uống ly rượu mừng đây?”
Thực ra lời này ít nhiều cũng là đứng trên lập trường của Lam Ngọc Anh để bênh vực cô.
Ánh mắt Hoàng Trường Minh nhìn nghiêng sang một bên: “Cái này phải xem ý cô ấy”
Sắc mặt Lam Ngọc Anh trở nên lúng túng.
Chuyện liên quan đến kết hôn bọn họ rõ ràng đã bàn bạc xong rồi, giờ ngược lại đẩy hết lên người cô. Cô cảm thấy sắp bị ánh mắt của hai đồng nghiệp giết chết rồi!
Triệu Vân và chị Lan nghe vậy, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại biến thành vui mừng. Còn tưởng bên nam chậm chạp không chịu bày tỏ, không ngờ là cô chiếm quyền làm chủ. Khi nhìn về phía cô, tất thảy những lo lắng ẩn giấu đó đều bỏ xuống cả rồi.
Đón bánh bao nhỏ về tới biệt thự, hai cha con đều đi lên lầu.
Đứa nhỏ chui vào phòng trẻ con hoàn thành bài tập thú vị mà giáo viên sắp xếp, còn Hoàng Trường Minh vào phòng ngủ xong liền cởi quần áo đi tới phòng Tấm.
Lam Ngọc Anh nói vài câu với thím Lý xong mới đi lên lầu.
Nghe tiếng nước trong phòng tâm, cô hơi kinh ngạc. Hoàng Trường Minh rất ít khi tảm vào giờ này. Cô nghĩ chắc cũng giống như lần trước, bị thứ gì đó như thuốc khử trùng không cấn thận làm bẩn quần áo.
‘Trên tấm thảm bên cạnh giường có áo sơ mi và quần tây anh vừa cởi ra ném đó.
Có lẽ là vừa đóng cửa, chưa đợi vào tới phòng tâm đã trực tiếp cởi ra rồi Lam Ngọc Anh nhìn quần tứ giác nâm trên cùng mà cần môi, đi tới giúp anh nhặt lên bỏ vào giỏ đồ bẩn. Khi cúi đầu, cô thấy trên áo sơ mi có một vết son đỏ tươi.
Cẩn thân ngửi, hình như còn có mùi nước hoa Dior.
Cô thoáng chốc ngây ngẩn Ngay sau đó, trong lòng liền chấn động, không khỏi nghĩ tới những lời buổi sáng mà Triệu Vân và chị Lan nói. Khi phụ nữ mang thai, đàn ông không an phận, sẽ ăn vụng bên ngoài Chỉ là… Hoàng Trường Minh có thể làm thế sao?
Khi Lam Ngọc Anh đang muốn bỏ áo sơ mi xuống thì cửa phòng tắm vừa văn “xoạch” một tiếng mở ra, tiếng nước bên trong không biết đã ngừng từ lúc nào, Dường như Hoàng Trường Minh đã tầm một lượt thật triệt để. Một khoảng thời gian như vậy mà đầu cũng đã gội rồi, cũng không lau kỹ, nước nhỏ tí tách tí tách xuống. Bên hông còn quấn khăn tâm. Giọt nước rơi xuống thuận theo yếu hầu của anh mà trượt xuống, lăn giữa những đường vân đan xen trên da.
Lam Ngọc Anh muốn làm như không thấy mà bỏ xuống cũng không kịp nữa rồi, chỉ đành ngẩng đầu hỏi: Ờ… Anh tắm xong rồi à?”