Chương 878
Lúc này dường như hai người mới sực tỉnh lại , đều không hẹn mà cùng rữ tầm mắt xuống.
Sau khi thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh bước vào phòng khách, Lê Hoài Lâm liền buông ly cả phê trong tay, ngấng đầu trước tiên nói: “Tuy đã sớm biết cháu bình an về nhà rồi, nhưng hai ngày nay thân thể cứ không khỏe nên đợi khỏe hơn rồi mới tới thăm cháu!”
Ngay khi anh ngồi vào bên cạnh thì Lam Ngọc Anh cũng ngước đầu nhìn anh Đôi mất sâu thẩm trầm lặng kia nhìn vào đối phương, cánh tay tùy ý vòng qua eo cô lại đột nhiên bóp thật mạnh eo cô một cái Nếu không phải có Lê Hoài Lâm ở đây thì cô suýt tí nữa đã đau đến hét lên “Cảm ơn chú Lâm quan tâm!” Bờ môi mỏng của anh hơi cong lên.
Cũng giống như Lê Hoài Lâm tán thưởng anh, cho dù có có tầng quan hệ với Lê Tuyết Trinh hay không, thì từ trước đến giờ anh vẫn luôn rất kính trọng vị trưởng bối này.
Ánh mắt anh hơi động, nhướng mày hỏi: “Vừa nãy hai người đang nói gì?”
“Không nói gì ờ…” Lam Ngọc Anh thuận miệng trả lời.
‘Vừa nói xong cô liền cảm thấy thịt bên eo lại truyền đến một cơn đau đớn.
Lam Ngọc Anh vừa cảm thấy không hiểu được lại cực kỳ tửi thân, nhưng từ đầu tới cuối lại không thể không gắng gượng giữ vững nụ cười trên môi, hỏi Lê Hoài Lâm: “Chú Lâm, chú có muốn ăn chút trái cây không?”
Ý của cô không phải vì chuyện này, cô chỉ là muốn nhân cơ hội đứng dậy kiểm tra vùng eo của mình một lát…
“Không cần đâu!” Nhưng Lê Hoài Lâm lại không hi hiểu cho, ông phất tay iếp tục nói: “Hôm chú tới chủ yếu là để thăm Trường Minh, sau khi cháy xảy ra chuyện chú cũng rất quan tâm, chỉ tiếc là lần này chú lại không thể giúp được cháu!”
“Tấm lòng của chú Lâm cháu xin nhận!” Hoàng Trường Minh hơi mím khóe môi.
“May là người lành gặp phước lành, bây giờ cháu không sao rồi! Những thủ đoạn trên thương trường đều là loại không sạch sẽ gì, sau này phải cẩn thận nhiều hơn!” Những lời này của Lê Hoài Lâm cực kỷ thành tâm thành ý.
Hoàng Trường Minh không nói lại điều gị, chỉ gật đầu nói: “Vâng, cháu sẽ nhớ”
“Vốn chú định gọi điện thoại tới, nhưng cảm thấy vẫn là nên qua đây xem thử, đã không còn sớm, không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi nữa, chú đi trước đây!” Lê Hoài Lâm nhìn đồng hồ nói, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Lúc rời đi ông còn không quên uống sạch cà phê trong ly, không lãng phí chút nào.
Trong cà phê còn đượm mùi kẹo mạch nha, cũng dường như cứ luôn lưu lại giữa kẽ răng, hồi lâu không tan đi.
Lam Ngọc Anh không khỏi đứng dậy theo: “Cháu tiễn bác.
“Không cần, tài xế đã đợi ngoài kia rồi!” Lê Hoài Lâm hơi cười nói.
Nhìn theo bóng lưng của ông, cô nhịn không được bước lên trước vài bước: “Văn là để cháu tiên chú đi!”
“Cũng được!” Lê Hoài Lâm cũng không từ chối nữa.
Hoàng Trường Minh đương nhiên không thể ngồi yên không động, anh cùng cô tiễn Lê Hoài Lâm ra khỏi biệt thự, xuyên qua khu vườn ra tới ngoài cổng.
Một trận gió đêm thổi tới, Lê Hoài Lâm chú ý tới bờ vai hơi run lên của cô, ông vội vàng quay người nói: “Quay về đi, gió đêm có hơi lạnh, đừng để bị cảm, mùa hè mà bị cảm thì không dễ khỏi đâu!”
“Ừm, chú cũng nên chú ý nhiều hơn!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Lê Hoài Lâm phất phất tay rồi ngồi vào xe, sau khi tài xế đóng cửa xe lại liền chạy vòng qua trước đầu xe, rất nhanh chiếc xe liền dần dần rời xa khỏi tầm mắt, hòa vào trong màn đêm.
Lam Ngọc Anh không nhịn được hơi ngước nhìn theo, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.
Hoàng Trường Minh đứng bên cạnh âm u lên tiếng: “Định khi nào quay lại trong nhà?”
“À, bây giờ liền vào!” Lam Ngọc Anh sực tỉnh lại liền vội vàng nói.