Chương 538
Lam Ngọc Anh đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ: “Vâng, cô chờ cháu một lát, cháu sẽ đến ngay bây giờ!”
Sau khi cúp máy, cô ném remote xuống rồi lập tức chạy vào phòng ngủ, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, sau đó vội vã xuống lầu.
Hơn hai mươi phút sau, xe taxi đã đỗ trước cửa khách san.
Lam Ngọc Anh cầm tiền thổi rồi nhanh chóng đi vào bên trong, không ít người đang đứng chờ thang máy.
Sau một tiếng “Ting”, thang máy chậm rãi mở ra, cô cũng đứng chờ như những người khác. Người trong thang máy lần lượt đi ra, trong đó có một bóng người cao gầy rất quen thuộc đối với cô. Lam Ngọc Anh lập tức mím môi. Trước kia từng bị đối phương chủ động tìm đến nơi nên cô không muốn giao thiệp với đối phương, thế là cô né tránh theo phản xạ. Có điều hình như Lê Tuyết Trinh không chú ý thấy cô, cô ta vừa gọi điện thoại vừa đi nhanh, không biết có phải là vì tâm trạng không tốt hay không mà sắc mặt cô ta tái mét, khác hẳn với dáng vẻ tao nhã thường ngày. Lam Ngọc Anh không chú ý quá nhiều, chỉ lo đi theo đám đông vào thang máy.
Sau khi lên đến tầng thường, cô tìm đến căn phòng đó theo ký ức, đang định gõ cửa thì phát hiện cửa phòng không khóa. Cô nhíu mày, đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng yên ắng. Lam Ngọc Anh nhìn lướt qua một lượt rồi vào phòng ngủ, hình như có ai đó đang nằm trên giường, nhưng vì bị chăn che lấp nên chỉ có thể thấy bóng người chứ không rõ đó là ai. Lam Ngọc Anh lo lắng cho Hoàng Thanh Thảo nên vội vã đi đến trước giường. Lam Ngọc Anh xốc chăn lên, không khỏi ngây ngẩn khi thấy khuôn mặt cương nghị xuất hiện trước mắt mình: “ Hoàng Trường Minh?”
Lam Ngọc Anh chớp mắt, xác nhận người này đúng là Hoàng Trường Minh. Anh vẫn luôn nhắm mắt, trông như đang ngủ, dường như không phát hiện cô đã đến.
Lam Ngọc Anh nhìn trái nhìn phải, cả căn phòng chỉ có một mình Hoàng Trường Minh nằm trên giường chứ không có người thứ hai. Nhưng rõ ràng Hoàng Thanh Thảo đã nói trong điện thoại…
Cô cắn môi, cảm nhận được chiêu trò quen thuộc.
Lam Ngọc Anh thả chân ra, đứng thẳng người định rời đi, chẳng qua khi thấy hai hàng lông mày nhíu chặt trên mặt anh, cô vẫn dừng lại. Cô nín thở quan sát mấy giây, dần dần cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô lại xốc chăn thêm một chút, tay phải của anh đang kéo vạt áo sơ mi, đã có mấy chiếc cúc áo bị kéo đứt khuôn mặt đỏ bừng như bị tra tấn, khiến anh càng ngày càng nhíu chặt mày, hơn nữa tóc dính đầy nước, thấm ướt cả gối đầu.
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đẩy anh: “Này, Hoàng Trường Minh..
Hoàng Trường Minh không có phản ứng gì, chẳng qua lúc cô rụt tay lại thì anh bỗng cầm chặt tay cô.
Lam Ngọc Anh giật nảy cả mình, đồng thời kinh hãi vì nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh, nóng đến bất thường, cánh mũi và thái dương đều đổ mồ hôi, nhưng trông không giống như bị bệnh…
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, hai tay đồng thời duỗi về phía cô. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo ngã vào lòng. Trong lúc giãy dụa muốn đứng dậy, cô cảm nhận được nơi nào đó đã thức tỉnh…
Cô nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn thì thấy đôi mắt Hoàng Trường Minh nửa khép nửa mở, trông không giống như đang tỉnh táo. Bởi vì đã từng có hai lần kinh nghiệm nên Lam Ngọc Anh khẳng định một điều, chắc chắn anh đã bị bỏ thuốc.
Nhận thấy điều này, cô không biết nên làm gì bây giờ.
Hơn nữa trông dáng vẻ của anh, hình như lúc này thuốc đã hoàn toàn ngấm. Lam Ngọc Anh biết rõ uy lực của loại thuốc này hơn bất cứ ai, nếu đúng là vậy thì anh đi bệnh viện cũng vô ích, chỉ có thể…
Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ thì Hoàng Trường Minh bỗng nhào lên, đè lên người cô “Um…”
Anh hung hăng hôn lên môi cô, miệng lưỡi quấn quýt một cách kịch liệt. Khi Lam Ngọc Anh có thể há miệng thở dốc, vạt áo trước ngực lại bị kéo ra: “Hoàng Trường Minh, đừng…
Sau đó cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ còn từng tiếng rên rỉ vang lên.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc.