Chương 1862
Từ cửa hông đi vào, vừa lên cầu thang đã nhìn thấy Trần Văn Sáng trán bị dán băng gạc đang bước nhanh xuống dưới. Trên khuôn mặt trước giờ luôn nghiêm túc của anh ấy hiện lên mưa gió đáng sợ.
Trần Phong Sinh thấy vậy vội hỏi: “Anh cả, sao thế?”
Trần Văn Sáng trầm giọng đáp một câu: “Lan Hoa chạy rồi!”
“Hả?” Trương Tiểu Du ngây ngốc.
Nửa ngày sau cô mới phản ứng lại, Trần Văn Sáng không giống như đang nói giỡn, ánh mắt âm u của anh ấy phảng phất như nhìn một cái là có thể khiến máu huyết đông cứng lại. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi, sau đó nuốt hai ngụm nước miếng cẩn thận nói: “Thật sự tắt máy rồi!”
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, dáng người cao lớn của Trần Văn Sáng nháy mất đã đi đến cạnh cửa.
Người hầu ở bên đi đến, cung kính chất phác nói: “Cậu ba, ông chủ gọi cậu lên thư phòng!”
“Tôi biết rồi!” Trần Phong Sinh căng môi.
Sau khi Trần Văn Sáng rời đi, hai người đi vào thư phòng.
Có điều khi mở cửa thư phòng ra, Trương Tiểu Du không ngoài hãi, để anh đi vào lên tiếng trước, đợi nói xong thì cô lại vào ý muốn sợ Tuy chỉ đứng ở cửa nhưng sống lưng cô cũng căng cứng lại, len lén nhìn vào bên trong một chứt. Bên trong có vẻ như người hầu đã vào quét dọn qua, không nhìn thấy có chỗ nào ném đồ lung tung, chỉ là trên tường còn có thể tìm thấy tung tích vài vết nứt khi bị đồ nặng đập vào.
Trần Phong Kiên nhầm mắt ngồi trước bàn đọc sách, sắc mặt có vẻ đã hòa hoãn không ít, giá bên cạnh treo một bộ quân trang, Sau khi Trần Phong Sinh đi vào, không chần chờ lập tức đi thẳng vào vấn đề tuyên bố: “Con lại kết hôn rồi!
“Cái gì?” Trần Phong Kiên đột nhiên mở mắt ra.
Sau đó ông lại trừng mắt liếc nhìn con trai út của mình, đập mạnh tay xuống bàn: “Rốt cuộc anh có biết còn một người bố là tôi không? Lần đầu tiên lén lút kết hôn cũng thôi đi, sau đó còn lén lút ly hôn. Hiện giờ kết hôn ngay đến gọi cũng không thèm gọi điện hỏi thăm tôi một tiếng. Anh tưởng bản thân đang chơi trò gia đình à? Hay là cảm thấy tuổi thọ của tôi quá dài, muốn tôi tức chết sớm chút hả?”
Giọng điệu Trần Phong Sinh không chút để ý nói: “Chính là vì biết có một người bố là bố, vậy nên mới đến bàn bạc chuyện đám cưới với bố đây!”
Trần Phong Kiên thực sự tức giận, một hơi lên không được xuống cũng không xong, nửa ngày sau mới trầm giọng chất vấn: “Lại là cô gái ở đâu, tên gì, làm nghề gì?”
“Con dẫn người đến rồi!” Trần Phong Sinh cong môi nói.
Thấy đã đến lượt mình, Trương Tiểu Du kéo căng da đầu bước vào.
“Lại là cô?” Trần Phong Kiên nhìn thấy cô hơi sửng sốt *..” Trương Tiểu Du xấu hổ. Lời này phải đáp thế nào đây?
Cô đi đến bên cạnh Trần Phong Sinh, may mà cô đã có kinh nghiệm một lần, hai tay chắp ở sau người, đứng thẳng người theo tư thế quân đội với anh.
Cũng may ở nhà cô đã lén lút luyện tập một chút!
Tâm mắt Trần Phong Kiên uy nghiêm quét qua trên mặt hai người, nén lửa giận nói: “Thủ tục tái hôn đã làm xong rồi à?”
“Vâng!“ Trần Phong Sinh gật đầu.
Trần Phong Kiên lại muốn đập bàn lần nữa.
Thế nhưng chuyện này như ván đã đóng thuyền, nói thêm gì nữa cũng vô ích. Tuy ông tức muốn chết nhưng tái hôn với vợ cũ nói sao thì cũng dễ nghe hơn kết hôn lần hai. Ông bị chuyện của mấy đứa con làm đau hết cả đầu!
Ánh mắt uy nghiêm của Trần Phong Kiên lại nhìn về phía Trương Tiểu Du: “Cô Trương?”
“Vâng!” Trương Tiểu Du căng thẳng đáp.
Trần Phong Kiên trầm mặc một lúc, ý bảo: “Hai đứa ngồi xuống đi!”