Chương 368
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người trở lại vị trí của mình chờ lệnh, lãnh đạo mới sẽ đến xem xét ngay.
“À? Ngọc Anh, nghe nói người chủ mới của chúng ta là nữ đó!” Đồng nghiệp bên cạnh không buông tha cơ hội tám chuyện.
“Nữ à?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc.
“Đúng thể đó! Chủ công ty là nữ, là một người rất giỏi! Rất nghiêm khắc!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, vừa bất ngờ nhưng cũng tò mò, lại bắt đầu chờ mong vị giám đốc mới.
Nhưng mà nửa giờ sau, cô nhìn thấy một đám người rất đồng đi tới, người đi ở giữa mặc đồ công sở mang giày cao gót, Hoàng Thanh Thảo đeo dây chuyền ngọc lục bảo, cô mở rộng tầm mắt.
Rốt cuộc Lam Ngọc Anh cũng hiểu ra.
Chẳng trách cảm thấy quen tại quá, hôm qua lúc ăn lẩu, Hoàng Thanh Thảo có hỏi Hoàng Trường Minh muốn tới công ty Hữu Thảo của mình không.
Đám người đi rất nhanh đã đi vào văn phòng, tất cả mọi người đều đứng lên, cô cũng vội vàng đứng dậy theo.
Hoàng Thanh Thảo phát biểu một phen, rất ra dáng lãnh đạo nói chuyện, sau đó vang lên tiếng vỗ tay.
Lúc quay người đi ngang qua cô, bước chân hơi dừng lại.
Trong phút chốc, Lam Ngọc Anh sợ run cả người.
Bởi vì vẻ mặt của Hoàng Thanh Thảo rất nghiêm túc, cho dù nhìn về ai thì ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén, cùng với dáng vẻ nhíu mày, nháy mắt so với lúc bình thường hoàn toàn khác biệt. Cũng hoàn toàn khác biệt với vẻ bén nhọn khi bị bắt cóc lên tầng cao nhất, ngược lại có cảm giác giống như cha Hoàng, mang đến cảm giác của người làm ăn.
Trưởng phòng bước nhanh tới, từ phía sau khẽ đẩy cô một cái, cau mày nói: “Ngọc Anh, còn đứng ngày ra đó làm gì! Không mau chào một tiếng đi!”
“Dạ, chào tổng giám đốc Thảo!” Cô vội vàng gật đầu.
“Ừ.” Hoàng Thanh Thảo nghiêm túc trả lời.
Lạnh lùng thu tầm mắt lại, lại đi đến phòng kế tiếp.
Chạng vạng tối tan tầm, Lam Ngọc Anh và những đồng nghiệp còn chưa bình tĩnh lại khi công ty bị đổi chủ.
Cô ôm bỏ hoa hồng rất lớn, ngồi xe buýt cũng không tiện lắm, cho nên đi đến đầu đường đón xe. Đứng hồi lâu mà cô cũng không thể đón được chiếc xe nào, đang do dự có nên đi đi tàu điện ngầm hay không, thì bỗng nhiên có một chiếc BMW dừng bên cạnh cô.
Cửa sau xe mở ra, Hoàng Thanh Thảo đang ngồi chéo chân.
Lam Ngọc Anh bò lên xe, cẩn thận đặt hoa hồng ở bên cạnh.
Nhìn thấy Hoàng Thanh Thảo đang có vẻ mặt nghiêm túc, cô ngồi ngay ngắn, vội vàng kêu một tiếng: “Tổng giám đốc Thảo!”
Vừa gọi xong, mặt lại bị nhéo một cái.
“Á…”
Lam Ngọc Anh khẽ kêu lên một tiếng, Hoàng Thanh Thảo nhíu đôi lông mày dài nhỏ trách cứ cô: “Không biết lớn nhỏ! Lại dám không gọi cô là cô?”
Cô ngẩn người, thấy đối phương trở lại vẻ bình thường mới dần thả lỏng.
“Dạ, cô…” Lam Ngọc Anh vội vàng thay cách xưng hô.
Tay lại sờ qua chỗ bị nhéo, thật đau quá mà!
Hoàng Thanh Thảo đã sớm để ý bỏ hồng to mà cô ôm theo, đôi mắt sắc bén nheo lại: “Tên nhóc khốn nạn nào tặng bó hoa này?”
“Là Hoàng Trường Minh…” Lam Ngọc Anh đen mặt.
“Vậy thì còn được!” Đột nhiên vẻ mặt Hoàng Thanh Thảo thay đổi, cười mỉm lấy một bông hoa đặt trên chóp mũi, vừa ngửi vừa nói: “Ngọc Anh, cháu bây giờ là cấp dưới của cô, thuộc về sự quản lý của cô! Mỗi hành động của cháu cô đều nằm rõ trong lòng bàn tay, nếu dám trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng Trường Minh, hur hur!”
“Cháu sẽ không…” Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười lắc đầu.
Hoàng Thanh Thảo cũng không trêu cô nữa, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy của cô, cảm thấy tức cười, dặn dò: “Về sau không có người ngoài thì gọi cô là cô như trước đây. Lúc có người của công ty chúng ta, thì gọi cô là tổng giám đốc Thảo, biết không?”
Nghe bà nói công ty chúng ta, Lam Ngọc Anh hoang mang hỏi: “Cô, sao cô lại thu mua công ty của cháu?”
“Rất muốn biết à?”
“Dạ!” Lam Ngọc Anh vội vàng gật đầu.
“Bí mật thương nghiệp!” Hai tay Hoàng Thanh Thảo đan lại.